Đặng Trường Quang xụ mặt, cũng  mở miệng mời khách , Đường Niệm Niệm  đến nơi liền kéo Thẩm Kiêu  xuống,   với quản gia: "Cho hai chén  búp Minh Tiền,  lấy chút bánh trái tới đây, nửa ngọt nửa mặn, lấy nhiều  nhé!"
"Cô cũng  coi  là  ngoài nhỉ!"
Đặng Trường Quang hừ lạnh một tiếng, con nhóc  còn to gan hơn cả đứa cháu gái  của ông , còn  thèm để ông  mắt.
"Ông cứ  thẳng  xem,  định chiêu đãi  nào?"
Đường Niệm Niệm trực tiếp hỏi, nếu như  chịu chiêu đãi, cô sẽ  ngoài tìm cánh săn tin.
Tiêu đề chính là phú hào  nhất Đặng Trường Quang hẹp hòi keo kiệt, đãi khách mà ngay cả chén  cũng  .
Đặng Trường Quang  quản gia một cái, quản gia   ngoài pha  ngay.
Không bao lâu , hai chén  búp Minh Tiền, một mâm đầy bánh trái  đưa tới, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đều    sẽ khách khí, ăn lia lịa.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Bánh bao chiên  ngon đấy, đầu bếp là  Thượng Hải ?"
Đường Niệm Niệm ăn mấy cái bánh bao chiên xong thì khen  dứt miệng, hương vị thật sự là ngon, cô ăn  dừng .
Đặng Trường Quang tức đến vểnh cả râu, hiện tại  trẻ tuổi đều vô liêm sỉ như thế ?
"Cô Đường, cô cấu kết với cháu gái , lấy ở chỗ  bốn ngàn vạn, cô trả   tiền  ,  sẽ coi như   chuyện gì xảy ."
"Trả  nổi, tiêu hết sạch ."
Đường Niệm Niệm ăn hết một đĩa bánh bao chiên,  bảo quản gia mang thêm mấy đĩa nữa đến.
"Cô Đường  đối đầu với  đến cùng đấy ?" Đặng Trường Quang giận tái mặt uy hiếp.
"Bốn ngàn vạn   kiếm bằng bản lĩnh của ,    trả? Ông chủ Đặng, ông   nhà cái thì   chuẩn  là  sẽ thua chứ, ông già bằng  tuổi  còn  chịu thua  ?"
Đường Niệm Niệm  lạnh trào phúng, bọn họ  nhà cái cũng ăn của bao nhiêu  , cô chỉ cắt mất một khối thịt của nhà cái mà thôi, hợp tình hợp lý, cũng hợp pháp luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-817.html.]
Trả cái rắm!
Mặt Đặng Trường Quang đen như than, ánh mắt cũng trở nên  xa, uy hiếp, : "Cô đừng  quên, cha   em của cô còn ở Hồng Kông!"
Đường Niệm Niệm   gì,  Thẩm Kiêu một cái.
Thẩm Kiêu vỗ nhẹ lên cái bàn một cái, cái bàn rắn chắc  rơi mất một góc, vết nứt ngay ngắn chỉnh tề,  hề  tí giằm gỗ nào.
Vẻ mặt Đặng Trường Quang khẽ biến, chuông cảnh báo trong lòng vang lên,  trai trẻ tuổi  còn lợi hại hơn cả sát thủ hàng đầu của Đông Nam Á,   thủ như ,  g.i.ế.c c.h.ế.t vài  lặng yên  một tiếng động thì quá dễ dàng .
Đường Niệm Niệm cầm một cái bánh bích quy từ trong đĩa lên, b.ắ.n  ngoài, bánh bích quy giống như một con dao, b.ắ.n trúng  tay vịn của ghế dựa ngay bên cạnh Đặng Trường Quang, cắm thật sâu  thịt gỗ.
Sắc mặt Đặng Trường Quang càng khó ,  lắm,  phụ nữ  g.i.ế.c   càng đơn giản!
"Ông chủ Đặng,  nhân của  ở Hồng Kông mà xảy  chuyện gì thì chắc chắn  sẽ tìm đến ông đầu tiên, ông yên tâm, cho dù ông chạy trốn tới chân trời góc biển  cũng  thể tìm , diệt sạch cả nhà ông, diệt tận gốc!"
Trên mặt Đường Niệm Niệm còn mang theo nụ , lời    lạnh lẽo hơn cả Bắc Cực.
Quản gia sợ tới mức sắp tè  quần, ông    hỏi cái vị cô Đường , ông  chỉ là một quản gia thôi mà, hẳn là  tính  chỗ ‘cả nhà’ nhỉ?
Sắc mặt Đặng Trường Quang lúc xanh lúc đỏ, ông  tin Đường Niệm Niệm  thể   thật, mụ nội nó chứ, về  ông  còn  phái  bảo vệ cả nhà Đường Cảnh Lâm một cơ ?
Đm!
"Ông chủ Đặng thật  cũng   thiệt, cái ông thấy là  tổn thất mất bốn ngàn vạn, thực tế còn kiếm  nhiều hơn con   nhiều!"
Giọng Đường Niệm Niệm ấm áp trở , cô còn   ăn lâu dài với Đặng Trường Quang cơ mà.
" kiếm  cái gì ?"
Đặng Trường Quang  lạnh,  mà   hơn cả hát.
"Lãi  một  thừa kế ưu tú còn gì nữa, Đặng Mạt Lị là  thích hợp nhất để kế thừa từ ông, ông  phát hiện  ?" Đường Niệm Niệm  .