"Ngộ nhỡ cô trị bệnh   nặng hơn thì   bây giờ? Một con bé ất ơ như cô  có thể  y thuật  gì!"
Bào Liên Sinh vốn  tin, ông  cũng  dám giao    tay một con bé ất ơ.
"Bà cụ nhiều lắm là còn một tháng nữa, thì  thể  tới mức nào nữa?”
Đường Niệm Niệm  là thật, vẻ mặt Bào Liên Sinh bi thương,  ông  quả thực  đến một tháng nữa, là đứa con như ông  quá vô năng,  cứu  .
Có điều ông  cũng  thêm chút lòng tin với Đường Niệm Niệm, mặc dù là một con bé ất ơ, nhưng có thể  thoáng qua là  thọ mạng của  ông , hẳn là  chút bản lĩnh nhỉ?
Mặc dù Bào Liên Sinh  thả lỏng chút, nhưng vẫn do dự, thật sự là tuổi của Đường Niệm Niệm quá nhỏ,  khiến ông  tin phục.
Những thần y   ai mà   già vẫn tráng kiện, tiên phong đạo cốt,  từng thấy thần y nào là một con bé ất ơ.
"Ông chủ Bảo,  là  của quốc gia, sẽ  lừa ông."
Đường Niệm Niệm  lấy giấy chứng nhận ,  khi  cửa, cô bảo bên   giấy chứng nhận , giúp hành động dễ dàng.
Bào Liên Sinh mở giấy chứng nhận , biểu cảm giống như Đặng Trường Quang, còn dùng tay vân vê tem thép, đúng là thật.
"Cô tới đây là hành động trong âm thầm?”
Giọng điệu của Bào Liên Sinh  cung kính hơn  ít.
Ông  giống như Đặng Trường Quang, mặc dù    , nhưng vẫn  lòng ái quốc, cũng nghĩ về cố hương.
" là hành động trong âm thầm,  tiện ."
Ngữ điệu của Đường Niệm Niệm bí hiểm khó dò, Bào Liên Sinh vội : "Không cần  với ."
Ông  cũng   , bí mật nếu  quá sẽ c.h.ế.t  nhanh.
"Ông chủ Bảo, nguyện vọng lớn nhất của bà cụ ắt hẳn là về quê nhà, ăn  đồ ăn chính cống của quê nhà nhỉ?" Đường Niệm Niệm hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-821.html.]
Chè trôi nước bột nếp nghiền của Hồng Kông cho dù ngon cũng   hương vị quê nhà, quê nhà của Bảo lão phu nhân ở Ninh Ba tỉnh Chiết Giang,  khi tới Hồng Kông thì  từng trở về, khẳng định là bà cụ  lá rụng về cội.
Câu   lập tức đ.â.m  tim của Bào Liên Sinh, đôi mắt lập tức đỏ lên, ông   lưng  dụi mắt, nức nở : "Là  bất hiếu, để bà cụ như bà ly biệt quê hương, nhớ thương quê nhà thành bệnh, hiện tại vẫn  thể lá rụng về cội."
Còn   xong, ông   che mặt   thành tiếng, phú hào bạc tỷ  như một đứa trẻ.
Đường Niệm Niệm xạm mặt , tùy tiện rút mấy tờ giấy đưa qua, chờ Bào Liên Sinh   một lúc  mới : "  thể nghĩ biện pháp để bà cụ về quê nhà ăn đồ ăn quê nhà, nhưng ông chủ Bào  giúp  một chuyện."
"Cô thật sự  thể  ?"
Đôi mắt Bào Liên Sinh lóe sáng giống kim cương,  để ý tới việc  nữa,  chằm chằm  cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đúng,  là  của quốc gia, chút quyền lực  vẫn  ."
Đường Niệm Niệm dõng dạc bảo đảm, dù   tiên  lấy  thuyền tới tay, nếu thực sự   thì bỏ Bảo lão phu nhân   gian  mang về,  đó  mang đến Ninh Ba ăn một bát chè trôi nước bột nếp nghiền,  đó sẽ mang về Hồng Kông.
"Cô Đường cần   cái gì? Chỉ cần   thể  , nhất định sẽ dốc hết  lực." Bào Liên Sinh  thoải mái đồng ý.
"Đối với ông chủ Bào là một việc  nhỏ,   một tốp máy tiện,  chở về thành phố Thượng Hải, cần mượn thuyền vận hàng của ông."
Đường Niệm Niệm   hời hợt, thật  cũng  đơn giản, hiện tại Hồng Kông là nước Anh quản lý, vận chuyển vật tư đến đất liền  quản lý  nghiêm, máy tiện  thuộc hàng cấm vận.
 khẳng định là Bào Liên Sinh  biện pháp.
Lúc đầu ông  là thương gia dựa  buôn lậu, vận chuyển mấy chiếc máy tiện mà thôi, cũng  khó.
"Chỉ chuyện nhỏ ?" Bào Liên Sinh cảm thấy sự việc quá đơn giản.
Đưa  ông  về nhà khó hơn nhiều, với sự logic của ông , vụ buôn bán  là lỗ vốn, chắc chắn cô Đường  còn  ý đồ khác.
"Việc  với ông chủ Bào là chuyện nhỏ, nhưng với  khác thì khó như lên trời, ngược , đưa bà cụ về quê đối với ông chủ Bào   khó, nhưng với  là chuyện nhỏ, phạm vi năng lực chúng  khác ."
Đường Niệm Niệm chỉ  nịnh nọt, Bào Liên Sinh  vô cùng hưởng thụ. Nụ   mặt  hiền lành hơn hẳn,  Đường Niệm Niệm tựa như  con cháu nhà .
"Vậy cũng đúng, bàn về thuyền vận ở Hồng Kông  xưng thứ hai,  ai dám  thứ nhất, thời gian giao hàng máy tiện cô  với  một tiếng,  sẽ sắp xếp.”