Đường Niệm Niệm   lòng với sự thẳng thắn thành khẩn của cô , càng thẳng thắn hơn, "Cô trở về , Bào Liên Sinh  nộp đơn xin gia nhập, về  chắc chắn sẽ ăn  miếng thịt đầu tiên."
"Cứ  như  ?"
Đặng Mạt Lỵ hỏi.
"Ý chính là như thế, chi tiết thế nào cô tự mà phát huy."
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Niệm Niệm lười biếng dựa  sô pha, Bào Liên Sinh quyên hai thuyền vật tư, Đặng Trường Quang dù thế nào cũng  quyên một thuyền chứ?
"Hiểu ,  về đây."
Đặng Mạt Lỵ lĩnh hội  ý của cô ,  dậy tạm biệt.
"Lần  đến đừng mang cookies đến,   thích ăn ngọt ." Đường Niệm Niệm đưa  yêu cầu.
"Được,  tới mang bánh bao chiên."
Đặng Mạt Lỵ  , thong thả rời .
Vừa về đến nhà, Đặng Trường Quang liền cấp tốc gọi cô  đến thư phòng hỏi chuyện.
"Cái con quỷ keo kiệt Bào Liên Sinh   nộp đơn xin gia nhập  á? Còn  thể ăn  miếng thịt đầu tiên?"
Đặng Trường Quang   yên ,     trong thư phòng.
Cái con quỷ keo kiệt Bào Liên Sinh  ngay cả golf đều  nỡ đánh, đơn xin gia nhập của ông  rốt cuộc là thứ gì nhỉ?
Đặng Trường Quang bất tri bất giác   trong thư phòng mười mấy vòng, vẻ mặt càng ngày càng ngưng trọng, Đặng Mạt Lỵ vẫn  ngay ngắn,  rên một tiếng.
"Trừ mấy cái  , Đường Niệm Niệm còn  gì nữa ?"
Đặng Trường Quang ngừng , hỏi.
"Không , cô Đường chỉ  mỗi hai câu , đúng , cô Đường còn ,   đến đừng mang bánh ngọt, cô  thích ăn bánh mặn,     sẽ mang bánh bao chiên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-837.html.]
Đặng Mạt Lỵ trả lời  chi tiết, bộ dạng ngoan ngoãn  lời.
Đặng Trường Quang mặt nhăn mày nhó,  vui : "Cô   , cháu cũng   đường hỏi ?"
"Ông nội, cô Đường  thích  nhiều chuyện,  sợ phá hỏng chuyện của ông nên  dám hỏi nhiều." Đặng Mạt Lỵ trả lời.
Sắc mặt Đặng Trường Quang dịu  một chút,   cũng  lý,   ông  đàm phán với Đường Niệm Niệm  thành công, cô gái    đầu liền  tìm Bào Liên Sinh, ngay cả chuyện hợp tác cũng  xong , còn nhận lời cho miếng thịt đầu tiên.
Ông  ôm ngực, đau lòng c.h.ế.t  , rõ ràng ông  quen với Đường Niệm Niệm  cơ mà!
Miếng thịt đầu tiên  đáng  ông    ăn, để hớ cho tên 'lợi văn dụng' Bào Liên Sinh  !
Không , miếng thịt đầu tiên  ông  cũng  ăn, thị trường nội địa lớn như , Bào Liên Sinh khẳng định là nuốt  trôi, ông  chia bớt một miếng cũng  quá đáng.
"Cháu đừng   nữa, lập tức  phòng bếp  bánh bao chiên, đến tìm Đường Niệm Niệm hỏi thăm về cái đơn xin gia nhập ."
Đặng Trường Quang sốt ruột , bảo Đặng Mạt Lỵ mau chóng  hỏi thăm.
"Ông nội,  cảm thấy hôm nay  nữa  thích hợp lắm , thế thì lộ  là  quá sốt ruột, ngược   vẻ thấp kém, ngày mai    tìm cô Đường, hiện tại ở Hồng Kông cô Đường chỉ tiếp xúc với ông và ông chủ Bào, thị trường nội địa lớn như , cho dù thêm một trăm  cũng ăn  hết, hiện tại tính cả nhà họ Đường cũng chỉ  ba nhà, thịt vẫn nguyên trong nồi đấy thôi!"
Đặng Mạt Lỵ  phân tích  cẩn thận, tuy Đường Niệm Niệm là ân nhân cứu mạng của cô  nhưng  ăn là  ăn, giao tình là giao tình.
Cô   coi sản nghiệp nhà họ Đặng là vật sở hữu của  , tương lai tất nhiên là của cô , cho nên,  việc cho Đặng Trường Quang cũng tương đương với  cho bản ,  thể tùy tiện ứng phó.
Đặng Trường Quang thấy ánh mắt cô  đổi, trong lòng  một  nữa tiếc nuối,   là cháu gái chứ!
Nếu như là cháu trai thì   bao!
Đặng Mạt Lỵ mặt  đổi sắc, trong lòng  phỉ nhổ,  là cái ánh mắt như  con trai c.h.ế.t  , cháu trai   chỉ  thêm hai lạng thịt  đũng quần thôi , hai lạng dư đó còn chả đủ bù  đầu óc, dựa   mà lấy hai lạng thịt   để quyết định quyền kế thừa?
Quy tắc  nhất định   đánh vỡ ở chỗ cô , mặc kệ Đặng Trường Quang đồng ý   đồng ý, cô  đều   gia chủ nhà họ Đặng.
Đặng Trường Quang đồng ý là  nhất,   cùng vui.
Ông già  mà  đồng ý, cô  sẽ cướp!