" , chị Đường, đây là chút lòng thành của , hi vọng chúng  có thể mau chóng gặp !"
Đặng Mạt Lỵ cũng lấy  một túi công văn, bên trong cũng là giấy tờ nhà của cửa hàng, nhưng chỉ  một căn.
Cô  ngượng ngùng : "  dành chút tiền mở công ty, chỉ mua nổi một căn."
"Mở công ty gì?"
Đường Niệm Niệm đặt giấy tờ nhà lên bàn, phần quà  cô  cần.
"Công ty đĩa nhạc, bế một vài nghệ nhân  tiềm lực nhưng  quá nổi tiếng, bồi dưỡng bọn họ thành minh tinh nổi tiếng. Chị Đường,   bế ban nhạc của  hai cô về,  cảm thấy bọn họ   tiềm lực."
Mắt của Đặng Mạt Lỵ  tỏa ánh sáng , đây là quyết định  khi cô   nghĩ sâu tính kỹ.
Mở công ty điện ảnh thì tiền vốn của cô  quá ít, hơn nữa  cạnh tranh  với công ty do những bang phái  quản lý, công ty đĩa nhạc cô  cảm thấy vẫn , chủ yếu nhất là, cô   đối tượng ký kết, chính là ban nhạc năm  của Đường Trường Phong.
"Ánh mắt của cô  tệ."
Đường Niệm Niệm khen một câu, ban nhạc Tinh Xán của  hai đúng là   tiềm lực,  điều cô  quên kiếp  là ký hợp đồng với công ty nhà ai, khẳng định   công ty của Đặng Mạt Lỵ.
Kiếp    nhiều chuyện   đổi, tình cảnh Đặng Mạt Lỵ ở nhà họ Đặng   hơn kiếp  nhiều,  lập nghiệp sớm .
Đường Niệm Niệm dời giấy tờ nhà của cửa hàng đó về, : "Cái    cần, chờ về  cô  tiền  tính!”
Cô ngẫm nghĩ,  thêm: “Anh hai    ngốc,  khi ký hợp đồng cô hãy chăm sóc nhiều hơn!”
"Chị Đường,  nhất định sẽ cho  hai chị hợp đồng hào phóng nhất, chị yên tâm !" Đặng Mạt Lỵ cam đoan.
Đường Niệm Niệm  , cô tin.
Có Đặng Mạt Lỵ săn sóc, hẳn là  hai ngốc ở ngành giải trí sẽ thuận lợi hơn  nhiều.
"Sau  còn gặp ,   gặp cô,  lẽ  gọi bà chủ Đặng !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-872.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Niệm Niệm ôm Đặng Mạt Lỵ.
"Tạm biệt!"
Đặng Mạt Lỵ ôm chặt, cô  sẽ cố gắng.
Gần đây bầu  khí của nhà họ Đường  chút trầm lắng, bởi vì Đường Niệm Niệm   . Mục Anh Liên chuẩn  cho cô  nhiều hành lý, đều là đặc sản Hồng Kông, còn  quần áo đồ trang sức các loại,  xếp  mười mấy vali hành lý.
"Đây là vàng cho bà nội con, đây là  của nhà họ Đường,   ghi chú . Về   cơ hội trở về,  và cha con sẽ tự   cảm ơn với bọn họ.”
Mục Anh Liên  dông dài,  một lát mắt  đỏ lên,  từ biệt    khi nào mới gặp .
"Chẳng mấy chốc sẽ gặp  ."
Đường Niệm Niệm an ủi bà , về  cô  đến Hồng Kông, bất cứ lúc nào cũng  thể, cách một đầu sông mà thôi,  thuận tiện.
Mục Anh Liên ôm con gái thật chặt, dặn dò: "Tuổi tác của con với Tiểu Thẩm  lớn, khoan hãy  con. Không  con  thi đại học , việc học  trọng,  con  con sẽ   thời gian học tập, coi như Tiểu Thẩm bảo con sinh thì con cũng đừng đồng ý. Chuyện sinh con đàn ông  dễ như trở bàn tay, cũng  cần bọn họ  sức, về  đều là phụ nữ chịu liên lụy,  là  từng trải, con   sẽ  sai."
"Biết , con  thích con nít.”
Đường Niệm Niệm   nên   , cô     ý định sinh con bây giờ, sinh  cô sợ sẽ  cô đánh chết.
Tựa như hai đứa bé con Bánh Ú Thịt và Chè Trôi Nước trong nhà, mặc dù phần lớn thời điểm  đáng yêu, nhưng lúc  rống thật sự sẽ khiến  khác nổi điên,  một  Từ Kim Phượng bảo cô giúp trông hai đứa bé,  đến nửa tiếng, hai đứa bé con    lên,  cho đầu cô đau.
Cô phí hết sức chín trâu hai hổ mới dằn xuống  cơn nóng  ném hai đứa nhãi con  lên nóc nhà.
Cô thích con nít của loài , nhưng điều kiện tiên quyết là  cần cô nuôi.
Thấy Mục Anh Liên vẫn  yên tâm, Đường Niệm Niệm an ủi: "Thẩm Kiêu càng  thích trẻ con!"
"Trẻ con  đáng yêu, con cái các con nhất định  sinh, chỉ là đợi thêm mấy năm  sinh,  sinh chắc chắn  ." Mục Anh Liên  đổi giọng,  sinh con là chắc chắn  .
Vợ chồng  con  mới  thể dài lâu.
Đường Niệm Niệm ngoan ngoãn gật đầu, dù  sinh   sinh là cô quyết định.