"Những thức ăn  bác lấy về ăn."
Đường Niệm Niệm múc mỗi món ăn một ít, đặt  trong khay, để Triệu Xuân Mai mang về ăn, tránh   xào thêm món khác.
"Không cần, mấy thứ  đắt lắm, cơm   hấp xong, xào hai món ăn là ăn  .”
Triệu Xuân Mai ngoài miệng thì   , nhưng ánh mắt   chằm chằm những món ăn .
Đường Niệm Niệm bảo Thẩm Kiêu hỗ trợ đưa qua.
Thẩm Kiêu qua nhà Triệu Xuân Mai giải thích, khuôn mặt bí xị của đoàn trưởng Chu lập tức tươi như xuân về hoa nở,  : "Dù  chị dâu cũng   việc gì,  việc thì cứ nhờ thôi, khách khí cái gì!"
Sau đó ông   với Triệu Xuân Mai: "Bà  giúp em  nấu cơm , một  em    xuể!”
"Ừ!"
Triệu Xuân Mai ngoan ngoãn đồng ý, chuẩn   trở về hỗ trợ.
"Không cần  phiền chị dâu nữa,   gần xong , em xào thêm hai món là .”
Thẩm Kiêu khách sáo từ chối, món chính   xong, chờ nhóm Đường Mãn Đồng tới thì xào thêm mấy món rau là  thể ăn.
Vẻ mặt đoàn trưởng Chu  ngạc nhiên, bật thốt: "Tiểu Thẩm,   nấu cơm?"
"Biết chứ!"
Thẩm Kiêu trả lời một cách đương nhiên, cảm thấy câu hỏi của đoàn trưởng Chu  kỳ lạ.
Triệu Xuân Mai  nhịn  : "Đoàn trưởng Thẩm còn   đồ ngọt nữa đấy, việc nhà cũng bao hết."
Sự hâm mộ trong giọng  hết sức rõ ràng, đoàn trưởng Chu thần kinh thô  cũng  cảm nhận , ông   sang vợ, Triệu Xuân Mai rụt cổ một cái, tiến  phòng bếp.
Hôm nay cơm trưa của nhà họ Chu đặc biệt phong phú, cua biển mai hình thoi hấp, cá hố om, gà hầm khoai tây, vịt hầm măng, còn  thịt kho tàu, mỗi món Đường Niệm Niệm đều múc   ít, bày tràn cả bàn.
"Mẹ, hôm nay nhà  ăn dịp gì ?"
Con trai thứ ba của nhà họ Chu ăn tới mức miệng chảy mỡ dầu, vô cùng vui vẻ.
"Dì Đường hàng xóm cho.”
Triệu Xuân Mai gắp đồ ăn bỏ  trong chén cho hai đứa bé,   nỡ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-887.html.]
Bà  sinh  bốn đứa con, con gái lớn hai mươi, con trai thứ hai mười tám, đều tham gia quân ngũ tại quân đội khác, con trai thứ ba mười bốn, con gái út mười hai, đều còn  học, mỗi ngày đều về nhà ăn cơm.
"Con  gọi chị  là dì , chị  chỉ lớn hơn con bốn tuổi, con  gọi chị."
Chu Hải Dương từ chối gọi dì,      theo cha , ngoan ngoãn gọi dì, về   Đường Niệm Niệm mới mười tám,    hổ  chết.
"Vậy cũng  gọi, cha con ngang hàng với họ, nên con  gọi chú dì!”
Đoàn trưởng Chu gõ một đũa lên đầu con trai, nghiêm nghị răn dạy.
Bối phận  thể loạn!
"Ơ kìa, ăn cơm mà ông còn đánh con  gì!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Xuân Mai giận  một câu, đoàn trưởng Chu hừ một tiếng, vẻ mặt  nghiêm túc.
Chu Hải Dương sợ cha,  dám  nữa, ngoan ngoãn ăn cơm.
Bên hàng xóm truyền đến tiếng  của  ít ,  náo nhiệt, là nhóm Đường Mãn Đồng tới.
Đường Mãn Đồng mua nhà tại thành phố Thượng Hải, còn kiếm  một chiếc xe nhỏ, phái đoàn hiện tại của  , khí phách hơn hồi còn mặc quần ống rộng khoác áo jacket, phong độ khi ăn  cũng  cho   dám xem nhẹ.
"Bà nội cháu , bánh tổ của mấy năm nay  ngâm nước!"
Đường Mãn Đồng lấy  một túi lớn bánh tổ từ trong va li  chuẩn  sẵn, Đường Niệm Niệm thích ăn bánh tổ, bà cụ Đường cố ý  mấy trăm cân, xách cho cháu gái chừng một trăm cân.
Đường Niệm Niệm cảm thấy ấm áp trong lòng, cô nhớ bà nhỏ của cô , chờ chuyện  tay  xong xuôi thì sẽ đón bà nhỏ  thành phố ở một  thời gian.
Cơm trưa sẽ ăn ở trong sân, một bàn lớn đồ ăn đầy ắp, Đường Niệm Niệm còn lấy  một bình Mao Đài, tất cả   đều  rót nhưng chỉ  Đường Mãn Đồng   rót.
"Cho chú một ly ."
Đường Mãn Đồng giơ ly lên,   cũng  uống.
"Chú  lái xe,  thể uống rượu."
Đường Niệm Niệm từ chối, lái xe  uống rượu, uống rượu  lái xe, đây là nguyên tắc căn bản.
"Uống chút   cả, công an cũng mặc kệ."
Đường Mãn Đồng chẳng hề để ý, hiện tại   cách  an  khi lái xe,     lòng tin với tửu lượng của , uống một chút nhất định   cả.