Đường Niệm Niệm  tiên  đón Thượng Quan Tĩnh,  đó mới đến nhà khách Cẩm Giang gặp  con Bào Liên Sinh, bà Bào    tới mà ở  Hồng Kông.
Tinh thần của Bào lão phu nhân  hơn tháng   ít,  thấy Đường Niệm Niệm, hai  con đều  vui vẻ.
"Vẫn là quê nhà  nhất, bà  trở về là   đều thư thái, uống nước lọc thôi cũng thoải mái." Bà cụ  .
"Bà trở  khẳng định  thể để bà uống mỗi nước lọc , hôm nay cháu sẽ cùng hai   dạo Thượng Hải, ăn uống xả láng thì thôi." Đường Niệm Niệm  .
Cô  thích Bào lão phu nhân,  thể nuôi dưỡng  một đứa con trai  tiền đồ như Bào Liên Sinh, bà cụ  chỉ  tình yêu bao la mà còn  tầm  xa rộng, cũng  lắm chuyện, là một bà cụ  dễ ở chung.
"Được,  phiền các cháu !" Bà cụ  chờ mong   ngoài chơi,  mấy thập niên bà cụ   trở về, đối với thành phố   quen thuộc  xa lạ.
Chính phủ sắp xếp cho Thượng Quan Tĩnh cùng , còn chuẩn  cả vệ sĩ mặc thường phục ẩn núp trong đám đông.
Thật ,  Đường Niệm Niệm ở đây, đảm bảo an  tuyệt đối  thành vấn đề.
Bào lão phu nhân lớn tuổi ,  thể cũng hư nhược nên chuẩn  cho bà cụ một cái xe lăn.
Dựa theo yêu cầu của lão phu nhân  miếu Thành Hoàng, Bến Thượng Hải, và cả chùa Tĩnh An, còn  tới một con hẻm cũ, hiện tại vẫn   nhiều  đang ở đây.
"Chính là ở đây, Liên Sinh, con  còn nhớ , lúc chúng   tới, ở ngay tại chỗ  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-895.html.]
Bào lão phu nhân chỉ  một tòa thạch khố môn kiểu cũ  , vẻ mặt  hoài niệm.
"Nhớ chứ, chúng  sống ở gác xép,  giúp   giặt quần áo, mỗi ngày trời còn  sáng   bày sạp bán đồ ăn sáng để kiếm tiền cho con  học." Bào Liên Sinh đôi mắt đỏ hồng, trong đầu hiện lên những kí ức về thời thơ ấu  rõ ràng.
Gác xép là loại phòng kém nhất ở thạch khố môn, phía  là sân phơi, phía  là phòng bếp, rộng sáu, bảy mét vuông, đông lạnh hạ nóng
Quê của ông  ở Ninh Ba, gia đình ông nội  chút tài sản, thế nhưng cha ông   thể  ,  bệnh  mất từ khi ông  còn   sinh , để  hai  con  cô nhi quả phụ với nhà cửa đất vườn.
Chú bác ruột của ông  chia  hết đất đai cha để ,  và ông  ở quê sống  nổi nữa mới chuyển tới Thượng Hải kiếm ăn,   thuê cho  khác, giặt quần áo, bày sạp bán đồ ăn sáng, chịu khó  lụng đủ  việc.
Mẹ còn kiếm tiền cho ông   học, bà  một cái hộp nhỏ, mỗi ngày  cần  kiếm  bao nhiêu tiền đều sẽ bỏ ba đồng tiền  hộp,  là tiết kiệm  học phí cho ông , chẳng sợ trong nhà  còn gạo ăn,  thà rằng uống nước máy cho đỡ đói cũng sẽ  mở cái hộp  .
Vân Mộng Hạ Vũ
Có một ,   bệnh  xuống giường nổi, sốt đến mơ hồ  vẫn kiên trì  chịu  bệnh viện, ông  quá sốt ruột liền mở hộp , cầm tiền đưa   bệnh viện.
Mẹ hết bệnh , nhưng tiền trong hộp   tiêu hết,  đầu tiên  đánh ông , mắng ông  quá  hiểu chuyện,  đó   ôm ông  ,  bản  vô dụng khiến ông  ở cùng   chịu khổ.
Về ,  càng thêm cố gắng  việc, mỗi  nửa đêm canh ba ông  tỉnh  đều  thể  thấy  đang bận rộn,  dường như  hề  mệt, ngày nào cũng  việc  ngừng nghỉ.
Thành tích của ông   lắm, nhưng ông  học hết trung học thì  chịu  học nữa mà đến một hiệu buôn tây   học việc.
Ông   đặc biệt nghiên cứu , phàm là công việc  dính đến chữ “tây” đều  thể kiếm  nhiều tiền, cho nên, khi còn  học ông    chú trọng học tiếng nước ngoài, còn chủ động  dạo quanh những nơi  đông  nước ngoài để  tiếp xúc gần với   và học  tiếng nước ngoài.