Tuy bằng cấp của ông   đủ nhưng bởi vì ông    tiếng nước ngoài nên mới học việc ở hiệu buôn tây  tới một năm    mấy vụ buôn bán cực kỳ giá trị, chiếm  sự tán thưởng của ông chủ  chính thức trở thành tư sản mại bản, thu nhập lập tức liền như nước lên thì thuyền lên.
Qua một thời gian ông   trở thành tư sản mại bản giỏi nhất Bến Thượng Hải, tự mở công ty, chuyên môn  buôn bán với  nước ngoài, ông  và  cũng chuyển  khỏi gác xép, chuyển tới nhà kiểu tây  vườn hoa ở tô giới Pháp, chẳng qua, về     về quê nhà Ninh Ba sống.
Các chú bác năm đó ức h.i.ế.p  con bọn họ,  thấy ông  thì  ngóc đầu lên , nhưng    như   việc gì xảy , vẫn kết giao với những   như thường, còn khuyên ông  sửa từ đường ở quê, lúc    thế .
"Liên Sinh , hiện tại con  tiền đồ , lòng  định  rộng lượng,  lúc nghèo khó tính toán chi li cũng bình thường, sẽ  ai  gì, nhưng con phát đạt ,    thể so đo từng tý  , dễ chọc đến bọn tiểu nhân  hiểu ?"
Thật  thì Bào Liên Sinh  sợ chọc đến bọn tiểu nhân, nhưng ông  sợ  giận nên mới  lời  sửa từ đường ở quê nhà, cũng  trả thù những   từng ức h.i.ế.p .
Nhớ tới những chuyện cũ , trong lòng Bào Liên Sinh  trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhoáng một cái  rời khỏi Thượng Hải nhiều năm như  .
Lúc đó, ông  và  là cô nhi quả phụ,  xu dính túi, khi rời  nơi , bọn họ mang gánh nặng gia đình,  chật vật, hiện tại trở về cũng coi như  vinh quang trở về .
Bào lão phu nhân vỗ nhẹ lên tay con trai,  giọng khàn khàn: "Liên Sinh, con nghĩ cách mua  căn gác xép  , cứ giữ ở đó, về  cho mấy đứa Tiểu Quang đến xem, cho chúng nó  ngày xưa cha chúng nó khổ cực thế nào,  thể  tiền là quên hết !"
Tiểu Quang là cháu trai của Bào Liên Sinh, từ nhỏ   ngâm trong hũ mật, căn bản   khổ là cái gì, Bào lão phu nhân  thương chắt trai, nhưng cũng lo  ai giàu ba họ nên mới dặn dò như .
"Mẹ, con sẽ xử lý ." Bào Liên Sinh đồng ý.
"Nhà họ Bào chúng  tuyệt đối  thể nuôi  đứa bại gia , Tiểu Quang tiêu xài phung phí quá , mua đôi giày mà hết tận mấy vạn đồng, cái giày  nạm vàng  là nạm bạc ? Cái thói  tiêu tiền như nước  nhất định  sửa!"
Bào lão phu nhân cằn nhằn liên miên  dứt, bà cụ thật sự  quen  cháu trai và cháu dâu tiêu xài hoang phí, bỏ mấy vạn đồng mua quần áo và túi xách ở trong mắt bà cụ chính là bại gia.
Bào Liên Sinh cũng cảm thấy con  bại gia, chẳng qua, ông  cũng coi như là  tiến bộ, chỉ cần  phá hoại đến tận chỗ ông  thì ông  sẽ  quản.
Dù  con dâu cũng  nhiều đồ cưới,   tiêu tiền của , ông  là cha chồng sẽ  xen .
"Con hiểu mà, về con sẽ dạy  chúng nó."
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-896.html.]
Bào Liên Sinh dỗ  già suốt dọc đường , Đường Niệm Niệm và Thượng Quan Tĩnh cũng  xen , chỉ  dạo nửa ngày, Bào lão phu nhân  mệt mỏi  về khách sạn nghỉ .
Hai  con hai ngày  sẽ trở về quê nhà Ninh Ba, quốc gia  coi trọng  trở   của bọn họ, cố ý phái thần y Diệp từ Bắc Kinh về chẩn trị cho Bào lão phu nhân, đương nhiên, vụ hợp tác  ăn trong tương lai cũng sẽ  đàm phán xong xuôi trong  thời gian .
Mấy chuyện đó đều  liên quan gì đến Đường Niệm Niệm, cô lừa    về , còn  là chuyện của quốc gia, cô cũng  quan tâm đến.
Mấy ngày nay Đường Niệm Niệm   tiếp khách, thẳng đến khi  con Bào Liên Sinh trở về quê nhà Ninh Ba cô mới  thanh nhàn.
Liên tục dậy sớm mấy ngày liền, Đường Niệm Niệm buồn ngủ c.h.ế.t  , ngày hôm  ngủ thẳng đến buổi trưa mới dậy,  khi đánh răng rửa mặt xong, cô trực tiếp  sân , chờ Thẩm Kiêu mua cơm từ nhà về  ăn,  động lấy một ngón tay, an tường như một cỗ thi thể.
"Tiểu Đường, em mới ngủ dậy ?"
Triệu Xuân Mai xuất hiện ở đầu tường, quan tâm hỏi.
"Vâng!"
Đường Niệm Niệm mắt còn  mở.
"Em ngủ giỏi thật đấy, cho em bánh nhân hẹ ."
Triệu Xuân Mai hâm mộ cực kỳ, chị  chỉ   giường lâu thêm một lát là eo đau lưng mỏi, rõ là   lao lực, ngay cả  cũng   .
 lúc Đường Niệm Niệm đang đói bụng,   bánh nhân hẹ là lên tinh thần, bật một phát  dậy,  đến nhận bánh nhân hẹ Triệu Xuân Mai đưa qua.
Trong rổ đặt ba cái bánh nhân hẹ, thơm nức cả mũi, Triệu Xuân Mai tính thử , Thẩm Kiêu hai cái, Đường Niệm Niệm một cái,  đủ.
"Chị dâu, chị  bao nhiêu cái thế?"
Đường Niệm Niệm cắn một miếng to, hương vị thật sự  tệ, chỉ là bánh   ít một chút.