Dương Hồng Linh sắc mặt đại biến,  để ý tới bên trong miệng còn  bọt kem đánh răng, co cẳng  bỏ chạy.
Đầu Liễu Tịnh Lan  đau, kéo Dương Hồng Linh , lạnh lùng trừng mắt .
Lúc  chạy chính là giấu đầu lòi đuôi, cái  ngu xuẩn  căn bản   đầu óc.
Chỉ hận thời gian cô  trùng sinh trở về quá ngắn, chỉ  hai tháng   xuống nông thôn, cô  vội vàng xử lý mấy chuyện rắc rối trong nhà, còn  cùng Chu Tư Nhân ngẫu nhiên gặp mặt, tranh thủ cải thiện thiện cảm, căn bản   thời gian tìm kiếm  thông minh lanh lợi giúp đỡ.
Dương Hồng Linh mặc dù ngốc một chút, nhưng  cái  lời, so với  thông minh  thừa nhưng  đủ trung thành khác thì vẫn là  ngu xuẩn  thích hợp hơn một chút.
"Đường Niệm Niệm cô  đỡ hơn chút nào ? Vừa   còn  chuyện với chị họ, lát nữa  thăm cô đó!"
Biểu cảm của Liễu Tịnh Lan  bình tĩnh, nụ  dịu dàng, Dương Hồng Linh bên cạnh cô , mặt như màu đất, ánh mắt lấp lóe, trán còn đổ mồ hôi lạnh.
"Đến xem   c.h.ế.t  chứ gì?"
Đường Niệm Niệm  nhanh tới, cô cao 165cm, ở phương Nam  gọi là cao, Liễu Tịnh Lan cùng Dương Hồng Linh đều thấp hơn cô một chút, ba  mặt đối mặt  đấy, khí thế   Đường Niệm Niệm lập tức nghiền ép hai  .
"Hôm qua là chị họ   đúng, chị   cẩn thận đụng  cô,   với cô nhưng  ,    với chị  , chị họ!"
Liễu Tịnh Lan   lành giải thích,  lạnh lùng  Dương Hồng Linh.
Dương Hồng Linh  thể khẽ run rẩy, run giọng : "Thật. . . Thật xin ,    cố ý,   trượt chân!"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Trượt chân?"
Đường Niệm Niệm  lạnh một tiếng,  thể nhoáng một cái, cả  đ.â.m  Dương Hồng Linh.
" cũng  trượt chân, thật xin  nha!"
Thân thể Đường Niệm Niệm    khôi phục, khí lực ở tận thế cũng mang đến, cú va chạm  đụng Dương Hồng Linh bay xa mười mấy mét, biu ~ bay  ngoài cửa lớn, ngã chổng vó lên trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-9.html.]
Mọi  còn  kịp phản ứng, liền thấy Đường Niệm Niệm  cưỡi   Dương Hồng Linh, tả hữu khai cung, lốp bốp liên tiếp đánh mười mấy hai mươi cái bạt tai.
"Ba ba ba. . ."
Tiếng vang lanh lảnh khiến    mà lòng kinh sợ run rẩy, các thanh niên trí thức khác  yên lặng lui về phía  mấy bước, việc  liên quan đến , tránh  thật xa.
"Tên rác rưởi Tề Quốc Hoa , bà đây sớm   cần, nhưng cho dù là rác rưởi   cần thì cũng  cho phép phản bội , dám lén bà  giày rách, cắm sừng bà đây, Dương Hồng Linh cô  mấy cái răng chịu nổi cú đánh của  hả?"
Đường Niệm Niệm ngoài miệng mắng nhiếc, tay cũng  ngừng, Dương Hồng Linh ngay cả cơ hội cãi  cũng  , gương mặt to tròn vốn cũng  nhỏ, trong nháy mắt sưng thành đầu heo.
Liễu Tịnh Lan kiên trì tới khuyên can,  Đường Niệm Niệm dùng một cước đạp bay sang chỗ khác.
"Dương Hồng Linh cùng vị hôn phu của   giày rách, thanh niên trí thức các  nếu  bảo vệ cái giày rách  thì cứ tiến lên!"
Đường Niệm Niệm lạnh giọng hỏi, một  là đánh, mười  cũng là đánh, cô cũng  tốn sức mấy!
"Chúng   quen hai  họ!"
Các thanh niên trí thức khác thi  tránh hiềm nghi, chỉ ngoại trừ Hà Quốc Khánh.
"Tô. . . Tô    giày rách. . ."
Dương Hồng Linh há mồm giải thích,  chuyện ú ớ phun  máu, còn thỉnh thoảng rơi  mấy cái răng hàm.
"Còn dám giảo biện? Tề Quốc Hoa  thừa nhận , các  chính là một đôi cẩu nam nữ!"
Đường Niệm Niệm  quất mấy cái tát,  chút mệt mỏi,  ở  bụng Dương Hồng Linh nghỉ ngơi một chút.
Liễu Tịnh Lan đưa mắt  hiệu với Hà Quốc Khánh một cái, bảo    gọi đại đội trưởng, đều sắp đánh c.h.ế.t  , đại đội trưởng cũng  thể còn giả câm vờ điếc nữa đúng ?
Hà Quốc Khánh co cẳng chạy , Đường Niệm Niệm thấy , cũng  ngăn cản.
Đại đội trưởng  và  nhà họ Đường đều  thức dậy, giờ  thôn dân đều đang ăn điểm tâm, Hà Quốc Khánh lộn nhào chạy đến nhà đại đội trưởng, dắt cuống họng gào: "Đường Niệm Niệm đánh c.h.ế.t  !"