Thím Trương lập tức trợ trận: "Mấy đứa con nít trong thôn  quê , cũng   đói khát như thế,  nghèo chí  nghèo, c.h.ế.t đói cũng  đến cửa nhà khác đòi đồ ăn,   ăn mày, con nít tuổi còn nhỏ  hiểu chuyện, tất cả đều cần nhờ  lớn dạy, nếu    con hư tại cha  chứ!”
"Hơn nữa  câu  dễ , chó nhà  còn  đói khát như thế, ăn no nê ở nhà , xưa nay  đến nhà khác ăn,  bộ nhờ cháu gái của  dạy !"
Bà cụ Đường uống một ly , lập tức nối tiếp.
Bà  và thím Trương kẻ xướng  hoạ, chửi Hà Vọng Đệ đến mức   cơ hội , tức giận tới nỗi lỗ mũi sắp phình rộng.
Các bạn hàng xóm tứ cận đều đến đây, thấy là Hà Vọng Đệ thì  cần hỏi chuyện gì  xảy    cũng  khẳng định là Hà Vọng Đệ chơi xỏ lá.
"Hà Vọng Đệ, cô chừa chút mặt mũi cho con trẻ với ông Hứa nhà cô , suốt ngày vì một chút miếng ăn mà ầm ĩ, nhà cô   đói!"
Triệu Xuân Mai cảm thấy  mất mặt,  bà   là đồng hương với những loại  , quá mất mặt.
"Nhà ai  đói thế? Nhà  ăn  ngon, hiện tại là Đường Niệm Niệm ỷ thế h.i.ế.p , thả chó cắn con , mà   thể  con lấy  công đạo ?"
Hà Vọng Đệ kéo con cái lớn qua, chỉ về phía chiếc quần  rách vì  ngã của cô bé, : "Nhìn , quần   rách, trầy một miếng da,  đổ máu!"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Quần bốn đứa bé nhà cô mặc,  đứa nào  rách? Hơn nữa trẻ con cãi  ầm ĩ, ngày nào  trầy da nhẹ.  nhớ hồi mùa xuân Phán Nhi nhà cô  đụng vỡ đầu, rách một lỗ thủng  lớn, chảy thật là nhiều máu, nhưng cô cũng  đưa Phán Nhi  bệnh viện, xé vỏ hộp diêm dán  là xong việc, vẫn là    nổi nên đưa Phán Nhi đến bệnh viện khâu vết thương!"
Triệu Xuân Mai  khẩy, nhắc  chuyện cũ, sắc mặt Hà Vọng Đệ xanh đỏ đan xen, mặt mũi    dày nổi nữa .
"Hà Vọng Đệ đối xử với bốn đứa con gái   đánh thì là mắng, còn dữ hơn  kế, từ lúc nào trở nên thương con gái như  ?"
"Cô    thương con gái, rõ ràng là  lừa bịp đồng chí Đường,   cô   quần  ngã rách !"
"Khu gia thuộc  loại  như cô  ở đây, thật là mắc cỡ đội quần,   còn tưởng rằng khu gia thuộc chúng  đều giống như cô !"
Các bạn hàng xóm khác cũng lớn tiếng nghị luận, trong từng câu từng chữ đều là bất mãn cực độ dành cho Hà Vọng Đệ.
Hảo cảm của Hà Vọng Đệ ở khu gia thuộc cực kỳ kém. Cô  keo kiệt thích chiếm món lời nhỏ, còn tính toán chi li, hơn nữa bốn đứa con gái cô  giáo dục thì  lười  đói khát, còn sống  vệ sinh,  ở khu gia thuộc thấy là ngại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-911.html.]
Tất cả    về bên Đường Niệm Niệm, thảo phạt Hà Vọng Đệ tập thể.
"Xin nhường đường, hắt xì!"
Đường Niệm Niệm  gió thổi sắp lạnh c.h.ế.t , nhẫn nại lay đám .
"Ai ôi, Tiểu Đường  cô ướt ?"
Tất cả   giật nảy , thế  là té sông ?
"Hắt xì... Đi lên núi hái nấm,  cẩn thận ngã xuống sông, hắt xì..."
Đường Niệm Niệm hắt xì mấy cái liên tiếp,  cũng   Hà Vọng Đệ, trực tiếp tóm cổ cô  lên, vung  ngoài mấy mét.
"Vèo!”
Đầu   đều chuyển động theo bóng dáng của Hà Vọng Đệ,  một tiếng “bịch”, Hà Vọng Đệ ngã xuống.
Nhịp tim tất cả   hụt mấy nhịp, sức của Tiểu Đường  quá... Hơi lớn.
"Con đó con bé   thèm bệnh? Mùa  đào   nấm, nhanh   quần áo,  kết hôn  còn  khiến bớt lo, ba ngày  đánh con là ngứa da!"
Bà cụ Đường  để ý tới Hà Vọng Đệ, tức giận vỗ mấy cái   cháu gái,  đó sốt ruột gọi thím Trương  nấu nước gừng.
"Tiểu Trương, gừng cô cắt mỏng một chút, nấu thêm một lát, đường đỏ  bỏ nhiều chút, con bé   thích mùi gừng!”
"Biết !"
Thím Trương cũng vội vàng  nấu nước gừng đường đỏ.
Toàn gia bận bịu vắt giò lên cổ,  ai quan tâm Hà Vọng Đệ.
Từ Yến và Hàn Anh cũng  về , bà cụ Đường bèn bảo thím Trương nấu thêm hai chén.