Đường Niệm Niệm trở về quân đội, tối hôm qua thím Trương đến, mang theo ít đặc sản quê quán, Thẩm Kiêu cũng họp xong và trở về từ Kim Lăng[1], mua nhiều quà vặt Kim Lăng, bỏ tất cả quà vặt gian.
[1]Kim Lăng là tên gọi ngày xưa của Nam Kinh.
Cơm trưa vịt ngâm muối, thím Trương hấp mấy cái bánh bao ngọt, xào một món mặn, một món chay, hai dĩa rau.
Cơm nước xong xuôi, thím Trương lấy hai đôi giày thêu, màu chủ đạo là màu lam, giày thêu đóa hoa mẫu đơn, kiểu dáng hoa văn là hàng đầu, còn hai cặp lót giày thêu cực xinh .
"Con gái tự , dựa theo kiểu dáng cô thường mang để miêu tả. Thủ công của nó khéo lắm, cô xem hợp chân ."
Mặc dù thím Trương , nhưng bà lo lắng, từ nhỏ con gái lớn phấn đấu, việc trong nhà đều , quần áo, giày của cha và em gái cô gần như là do con gái lớn .
Những năm bà ở nhà, con gái gánh vác nửa cái nhà, là niềm tự hào của thím Trương.
Đường Niệm Niệm nhận lót giày thưởng thức, xinh lạ kỳ, hình như Chư Thành loại lót giày thủ công .
"Làm một đôi lót giày cần mấy ngày?"
Đường Niệm Niệm lót lót giày giày, đeo giày vải vài bước, dễ chịu, nhất là đường may mịn màng lót giày, giống như xoa bóp đang bàn chân, khi lòng bàn chân cảm giác dễ chịu.
"Một ngày cái gì, chỉ may lót giày, hơn nửa ngày là thể xong."
Thím Trương cũng quá chắc, bởi vì phụ nữ quê bà đều là tranh thủ lúc rảnh rỗi mới may đế giày, từng tập trung dành thời gian một đôi lót giày.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Thật thoải mái, cảm ơn con gái của thím giúp ."
Đường Niệm Niệm vài bước, giày chỉ còn thoải mái dễ chịu, thoải mái hơn giày da mua bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-953.html.]
"Cảm ơn cái gì, nhờ cô hỗ trợ, con gái mới thể thi đậu đại học, về có thể ăn cơm nhà nước . Cô , trong thôn chúng đều ghen ghét đến đỏ cả mắt, còn cha chồng, chú bác chồng mấy đó đều xin xỏ chồng của , cái gì mà trong nhà hận thù nào xí xóa , còn đều là ruột thịt, cần đối chọi gay gắt... Hừ, với chồng , nếu ông huề với cha , em của ông , sẽ lập tức ly hôn với ông , dẫn hai đứa con gái đến thành phố Thượng Hải ở!"
Thím Trương mà mặt mày hớn hở, cục tức nhẫn nhịn hai mươi năm, bây giờ xem như trút giận.
"Chồng của thím thế nào?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Ông theo với con gái, con gái , chỉ thể chọn một bên, nếu chọn ông bà nội, hai đứa sẽ theo đến thành phố Thượng Hải, chồng sốt ruột bật , ông cũng theo chúng đến thành phố Thượng Hải, thể vứt bỏ ngó ngàng ông !"
Thím Trương , vẻ mặt đắc ý.
Bà giải thích, : "Chỉ cần bọn họ tuyệt tình thì cũng sẽ ác , lúc đuổi chúng , còn hết ở cữ, bọn họ ngay cả một quả trứng gà cũng chịu cho , còn sinh con trai, tư cách ăn trứng gà, khi đó nghĩ, coi như c.h.ế.t đói c.h.ế.t cóng thì cũng sẽ xin cái gia đình đó!"
Mặc dù sự việc qua vài chục năm, nhưng nhắc tới chuyện cũ, thím Trương vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Người một nhà thím đồng lòng, về sẽ càng ngày càng !"
Đường Niệm Niệm an ủi một câu, cô cũng ủng hộ thím Trương huề với cha chồng.
Dựa cái gì chứ!
Lúc khổ đ.â.m một đao, vết sẹo lành cũng thể quên đau, nhất định mang thù một cách kiên định kiên quyết!
Tha thứ là chuyện của bồ tát, bình thường chỉ cần ân báo ân, thù báo thù!
"Không sai, còn quý nhân nâng đỡ cơ mà, chắc chắn sẽ càng ngày càng !"
Thím Trương lau nước mắt, vui vẻ.
Quý nhân của bà chính là cặp vợ chồng Thẩm Kiêu, từ lúc gặp bọn họ, cuộc sống trong nhà giống như hạt vừng nở hoa, chùm chùm nở lan càng cao hơn!