"Trung Kiệt, cha con theo đuổi con, thật sự nướng ́m con con chuột?" Có bông đùa hỏi.
"Chú hỏi cha con !”
Nghiêm Trung Kiệt giảo hoạt trả lời, cha suốt ngày hầm hầm mặt, chắc chắn những dám hỏi.
"Mẹ con cho con nhà, cha con chắc chắn sẽ con, tối nay con ?" Có hỏi.
"Đành thôi!"
Nghiêm Trung Kiệt đùa tí tửng, đặt việc ở trong lòng.
"Tối nay cha con cho con nhà, con ngủ ở nhà thím!" Triệu Xuân Mai .
"Không ngủ, Chu Hải Dương buổi tối cha ngáy vang hơn cả sấm sét!”
Nghiêm Trung Kiệt từ chối, chỉ dựng lều vải là tự do.
Mọi vang, thích đứa nhỏ Nghiêm Trung Kiệt , gan lớn và ăn còn ngọt, đầu óc nhanh nhạy, là một hạt giống lính.
Ban đêm, khi ăn cơm tối xong, Đường Niệm Niệm cố ý bò qua tường, quả nhiên thấy Nghiêm Trung Kiệt như cọc gỗ trong sân, bởi vì tham mưu trưởng Nghiêm bảo vứt chuột đồng, chịu, thế là cái giá để giữ chuột đồng chính là cọc gỗ hai giờ trong sân.
"Qua đây!"
Đường Niệm Niệm vẫy vẫy tay, mắt Nghiêm Trung Kiệt sáng rực lên, rón rén đến gần.
"Ăn cơm ?" Đường Niệm Niệm hỏi.
Nghiêm Trung Kiệt lắc đầu, bụng còn phối hợp kêu ùng ục.
Cậu dự định cọc gỗ xong sẽ đến nhà ăn bảo chú Triệu nấu tô mì ăn.
Chú Triệu là ban trưởng ban bếp núc, mới hai ngày quen với ông .
“Đến nhà ăn ăn!"
Đường Niệm Niệm mời đứa nhỏ về nhà ăn, Nghiêm Trung Kiệt do dự về phía nhà, nếu như cha phát hiện, khẳng định chịu phạt.
"Để Bách Tuế và Phúc Bảo canh chừng!"
Đường Niệm Niệm cảm thấy tham mưu trưởng Nghiêm quá nghiêm khắc, chỉ là bắt mấy con chuột thôi , gì ghê gớm, khi còn bé cô còn từng bắt rắn độc Vipe, ông cụ Đường còn khen cô nữa đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-956.html.]
Mắt Nghiêm Trung Kiệt lóe sáng rực rỡ, phóng qua tường một cách nhanh gọn, Bách Tuế và Phúc Bảo áp sát tường canh chừng.
Buổi tối còn dư ít thịt kho tàu, bánh bao ngọt cũng còn ít, thím Trương thêm rau hẹ xào trứng gà và canh đậu hũ cải thìa, Nghiêm Trung Kiệt đói c.h.ế.t , cầm bánh bao ngọt lên ăn ngấu nghiến.
"Ăn chậm chút, đừng để nghẹn!"
Thím Trương thấy chút đau lòng, có thể bỏ đói trẻ con chứ!
Nghiêm Trung Kiệt kìm hãm tốc độ, một miếng thịt một miếng bánh bao ngọt, thêm một ngụm canh, Đường Niệm Niệm ở bên cạnh : "Ăn hết đồ ăn !”
"Ù!"
Nghiêm Trung Kiệt gật đầu, cố gắng ăn, sáu cái bánh bao ngọt thêm tất cả đồ ăn, ăn sạch sẽ.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nấc!"
Nghiêm Trung Kiệt ợ một cái, khen: "Cảm ơn thím, cảm ơn chị Đường!"
"Gâu..."
Bách Tuế kêu một tiếng cảnh báo.
Nghiêm Trung Kiệt chạy ù ngoài, còn nhanh hơn gió.
Tham mưu trưởng Nghiêm con trai ngoan ngoãn chịu phạt , đó thấy con trai khom lưng, ngoan ngoãn đấy, ông khỏi mềm lòng, đó cơn giận bốc lên não, ông quên mất con trai ăn cơm.
Chủ yếu là thằng ranh con quá khiến khác tức giận. Chuyện ông dùng chuột để dỗ vợ lúc là trong lúc vô tình khi ông uống rượu , thằng ranh con thể cho vợ , hại đêm nay ông chỉ thể ngủ ghế sô pha!
"Đi tìm chú Triệu của con ăn cơm !"
Tham mưu trưởng Nghiêm xụ mặt dứt câu thì chắp tay lưng trở về dỗ vợ.
Nghiêm Trung Kiệt chút thể tin , hôm nay cha dễ tính thế, chỉ một giờ thôi!
Cậu sờ bụng, cơm nhà chị Đường ăn ngon thật, lỡ ăn quá no. Hức!
Nghiêm Trung Kiệt trèo qua tường, ôm cứng ngắt Bách Tuế và Phúc Bảo: "Bách Tuế ngoan, Phúc Bảo ngoan, cám ơn hai bạn!"
Cậu chạy tìm Đường Niệm Niệm, dùng lời đường mật một tràng: "Chị Đường, về em thể ăn cơm ở nhà chị ? Em sẽ đưa tiền ăn, cơm nhà chị ngon hơn tiệm cơm quốc khách nữa. Thật! Sau khi em nếm thử cơm nhà chị thì ăn cơm ở nơi khác, thế đây!”
Thím Trương chọc cho nước mắt, thật là một đứa bé dễ mến.