"Ngươi cầu  vô dụng, đến cầu thím Trương, cô nấu cơm!" Đường Niệm Niệm ghét bỏ đẩy   gần Nghiêm Trung Kiệt, so chó đều dính .
"Thím Trương, thím, thím  yêu..."
Nghiêm Trung Kiệt nắm lấy cánh tay thím Trương, dính như keo hồ.
Thím Trương nào đỡ  công kích như viên đạn bọc đường ,  về phía Đường Niệm Niệm, việc  bà   thể đồng ý.
"Nếu thím  ngại phiền phức thì nhận   ." Đường Niệm Niệm ghét bỏ nói.
"Không phiền, chỉ thêm cơm một !"
Thím Trương sảng khoái đồng ý, bà  thật sự thích đứa nhỏ Nghiêm Trung Kiệt , vẻ ngoài tuấn tú, miệng còn ngọt, quá dễ mến.
Nghiêm Trung Kiệt vui vẻ chạy về nhà, tham mưu trưởng Nghiêm đang dỗ vợ thì  con trai ngắt ngang.
"Cho con ba mươi đồng tiền ăn!"
"Lấy !"
Tham mưu trưởng Nghiêm lấy  ba mươi đồng từ ngăn kéo, xua tay bảo    nhanh lên, đừng ảnh hưởng việc ông  dỗ vợ.
Nghiêm Trung Kiệt nhận ba mươi đồng, leo tường chạy về, nhét tiền  tay thím Trương: "Thím, tiền ăn tháng !"
"Không cần nhiều như , một nửa là đủ !"
Thím Trương giật nảy ,  trả về một nửa.
"Cần, con ăn nhiều lắm!"
Nghiêm Trung Kiệt nhất quyết bảo bà  nhận, thím Trương   sự đồng ý của Đường Niệm Niệm,  nhận.
Sáng sớm hôm , Nghiêm Trung Kiệt  chạy tới, Thẩm Kiêu  thấy  ,   hỏi gì, bảo   tự  phòng bếp lấy chén đũa.
Buổi sáng ăn bánh gạo xào cải thìa trứng, một  hai quả trứng tráng.
"Cái trắng trắng  là cái gì?"
Nghiêm Trung Kiệt  từng ăn bánh gạo,   ăn thử một miếng là hương vị    từng  ăn,  ngon.
"Bánh gạo, trong nồi còn, con tự múc nhé." Thím Trương .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-957.html.]
"“Ù”!"
Nghiêm Trung Kiệt  hề khách khí, ăn xong một dĩa bánh gạo,  múc thêm một dĩa,  bánh gạo còn  trong nồi đều    và Thẩm Kiêu chia  ăn sạch.
"Đời  cha con  đúng nhất hai chuyện... Hức..."
Nghiêm Trung Kiệt thỏa mãn vỗ vỗ bụng, tổng kết sơ bộ nửa đời của cha  .
"Hai chuyện gì?" Thím Trương tò mò hỏi.
"Thứ nhất, dùng ́m con chuột cưới  con!"
Nếu     , cũng sẽ    , nhất định  khen ngợi!
Vân Mộng Hạ Vũ
"Thứ hai, chính là điều qua thành phố Thượng Hải, nếu   con  thể quen  chị Đường và thím Trương, còn  Bách Tuế và Phúc Bảo,   thể ăn  nhiều đồ ăn ngon như !"
Miệng Nghiêm Trung Kiệt ngọt hơn ăn mật, thím Trương  khen   ngậm miệng , vẻ mặt lạnh lùng của Đường Niệm Niệm cũng giãn   ít.
"Đi rửa chén!"
Thẩm Kiêu đột nhiên lên tiếng, bảo Nghiêm Trung Kiệt  rửa chén.
Biết  chuyện như thế, tay cũng  thể nhàn rỗi!
Nghiêm Trung Kiệt rụt cổ một cái, dường như    cảm nhận  sự rét lạnh. Người  đầu óc linh hoạt như    nhanh  nghĩ  nguyên nhân, vội nghĩ cách bổ sung: "Em  tại  cha em   tới thành phố Thượng Hải, bởi vì ông   kính uy danh của  Thẩm  lâu,    ,  Thẩm   tiếng tăm trong các quân khu lớn, em bé ba tuổi cũng   Thẩm, từ nhỏ em    sự tích  hùng của  , hôm nay gặp , quả nhiên danh bất hư truyền!"
Khuôn mặt hầm hì của Thẩm Kiêu dùng mắt thường  thể thấy  giãn ,  hắng giọng một cái, dùng giọng lạnh lùng : "Lời   thể tin  !"
"Đều là lời  thật, cha em  ít khi khen  khác, thế nhưng  nhắc tới  Thẩm là khen  dứt miệng, khi còn bé  bảo em học tập theo  Thẩm nữa đó!"
Nghiêm Trung Kiệt dùng vẻ mặt chân thành nịnh nọt,   đang còn  ăn cơm nhà họ Thẩm mấy năm, chắc chắn  thể đắc tội Thẩm Kiêu.
Mặc dù trong thực tế,   cực kỳ  phục Thẩm Kiêu, cảm thấy  chỉ là  tiếng   miếng, chờ    bộ đội, khẳng định lợi hại hơn Thẩm Kiêu!
Thẩm Kiêu cong môi, nhưng nhanh chóng đè xuống, nhưng ánh mắt  Nghiêm Trung Kiệt  hiền hòa hơn  ít,  cảm thấy hình như ban nãy   quá nghiêm khắc với thằng nhóc , thật  chén  rửa cũng .
"Thím  rửa chén!"
Thím Trương lên tiếng đúng lúc, bà  ôm một chồng chén đũa   phòng bếp.
"Thím, con giúp thím rửa!"
Nghiêm Trung Kiệt  theo,  sự kiên trì của  ,    hỗ trợ rửa một bó đũa, và lau bếp lò.