“Bà, cháu  ăn thạch sồi!” Đường Niệm Niệm  thích thú với đậu hũ mộc lan, cô  ăn thạch sồi, gần một năm cô  ăn .
“Cháu   ăn bánh sồi  hả?” bà cụ Đường trừng mắt,  đang  đậu hũ mộc lan  mà vẫn đòi ăn thạch sồi, con nhóc  xa   ăn mắng đây mà.
“Không !”
Đường Niệm Niệm hừ thành tiếng  khoác túi  về phòng.
“Thím, thạch sồi là cái gì thế? Hay là  cho Niệm Niệm?” thím Trương nhỏ giọng hòa giải.
“Cô chứ nuông chiều nó, hôm nay ăn đậu hũ mộc lan, ngày mai   thạch sồi!” bà cụ Đường  tức giận,  con gái nhà ai  giống như con nhóc  xa , kết hôn  mà còn tham ăn như thế, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn.
“Thím , nếu  đến chiều chuộng thì con  bì  với thím, con  công ăn lương,  việc  thẹn với lương tâm, chứ thím là đối xử  với Niệm Niệm từ tận đáy lòng mà!” Thím Trương  .
Bà cụ Đường  bà  dỗ dành nên sắc mặt hòa hoãn  nhiều, bà cụ còn kiêu ngạo bảo: “ chiều nó nhưng con nhóc  xa  ngày nào cũng chọc  tức điên, nên   mắng nó.”
“Ngoài miệng thì thím cay nghiệt chứ trong lòng  đau!” Thím Trương ở ngoài cuộc nên tỉnh táo, mấy đứa cháu gái của nhà họ Đường bà  đều gặp cả ,    mà bà cụ Đường thương yêu nhất vẫn là Đường Niệm Niệm.
Cơ mà trong mấy cô cháu gái  cũng chỉ  Đường Niệm Niệm là  tiền đồ nhất, bà cụ yêu thương hơn cũng là bình thường.
Đường Niệm Niệm ở trong phòng  thấy hết cả, khóe miệng cô cong lên, ngày mai là  thể ăn  thạch sồi , cô lấy  vui sướng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bà Đường ơi,   thể ăn   ạ?
Giọng của Nghiêm Trung Kiệt vang lên,  theo bên cạnh   là Cửu Cân đầu đầy mồ hôi, hai   lên núi chơi một chuyến.
“Bỏ  trong tủ lạnh một giờ!” Bà cụ Đường dùng vải xô đậy lên chậu  cho  trong tủ lạnh để ướp lạnh,  một tiếng đậu hũ mộc lan lấp lánh trong suốt còn núng nính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-974.html.]
Thím Trương  hái mấy lá bạc hà  dùng cối giã thành nước, một chốc  thì cho  trong đậu hũ mộc lan.
“Bà, Nghiêm Trung Kiệt   đến nhà  ở,   trả phí sinh hoạt!” Đường Cửu Cân hét lên.
“Ở nông thôn  gì  , thằng nhóc   sống chán ?” bà cụ Đường  mắng một câu, bà  khá thích  nhóc Nghiêm Trung Kiệt .
“Bà ơi, Cửu Cân  ở Đường Thôn   nhiều đồ ăn ngon, bà đồng ý với con , con với Cửu Cân  về mang theo bách tuế và phúc bảo,    ạ?”
Nghiêm Trung Kiệt nũng nịu, trái tim cứng rắn của bà cụ Đường cũng     cho mềm nhũn,  điều bà  vẫn  đồng ý: “Bà đồng ý cũng vô dụng, cha  con đồng ý mới !”
“Cha  con chắc chắn sẽ đồng ý, dù  thì con ở nhà con cũng là con tự chăm con, xưa giờ bọn họ   chăm lo cho con .”
Nghiêm Trung Kiệt  đến đây thì biểu cảm   thất vọng, nhưng mà chỉ là trong chốc lát     nhanh chóng biến thành  trai tỏa nắng vui vẻ lạc quan.
Bà cụ Đường  xót cho  , quả thực hai vợ chồng tham mưu trưởng Nghiêm  bận rộn, đến thời gian nấu cơm cũng  , thằng nhóc Nghiêm Trung Kiệt cứ như đất trời sinh  , may mà tính cách thằng bé  , rộng lượng nên lớn lên   lệch lạc.
“Con   với cha  con , bọn họ đồng ý mới .”
“Vâng, về con bảo cha  con tìm bà!”
Nghiêm Trung Kiệt hiểu ý, buổi tối   bèn  thương lượng với cha  .
Dẫu  thì cha   chỉ mong    ở nhà,  tận hưởng thế giới hai  với    mỗi ngày,   chủ động nhường chỗ thì chắc chắn cha   sẽ  vui.
Đường Niệm Niệm ngủ một giấc  tỉnh dậy thì  thấy giọng  gào rú của Nghiêm Trung Kiệt ở trong sân: “Ngon quá , đáng lẽ con nên đầu thai ở phương Nam, đồ ăn vặt ở đây con đều thích ăn hết!”
“Có cái nào mà   thích ăn , Bách Tuế các kiểu  cũng  ngửi mấy cái!” Cửu Cân đốp chát, cô   từng thấy ai ham ăn hơn Nghiêm Trung Kiệt, cái dáng vẻ  từng ăn đồ ngon bao giờ.