Xuyên Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 110

Cập nhật lúc: 2025-06-17 12:59:09
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Có dán thông báo tìm em bảng tin ? Ai ?” – Lâm Cảnh Lan ngạc nhiên hỏi.

Tiểu Cố nghĩ ngợi một lúc, “Người đó tên là… là…” Anh vỗ đầu một cái, “Trí nhớ đúng là tệ quá, nhớ nổi!”

Hai cùng về phía trường Thanh Hoa, khi đến bảng thông báo, Lâm Cảnh Lan liếc một cái liền thấy tờ giấy tìm . Nét chữ đó mạnh mẽ, dứt khoát, là nét chữ cô vô cùng quen thuộc.

“Lâm Cảnh Lan: Tớ cũng đến Bắc Kinh , địa chỉ mới là xxx đường Quảng Khúc. Có thể gửi thư cho tớ, tớ địa chỉ của ? – Hồng Trạch.”

Lâm Cảnh Lan sững . Không ngờ Hồng Trạch cũng đến Bắc Kinh sớm như . Cô đến sớm vì gặp Lâm Sơn, cũng tranh thủ thời gian nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, nhưng Hồng Trạch đến sớm thế … là vì lý do gì?

Chẳng lẽ… là để tìm cô?

Một ý nghĩ bất chợt thoáng qua đầu, nhưng cô nhanh chóng gạt nó rõ ràng với mà.

Thấy ánh mắt tò mò của Tiểu Cố, cô : “Bạn cấp ba, cũng đến Bắc Kinh học đại học. Cậu chỉ cho em địa chỉ mới thôi.”

Tiểu Cố gật đầu, nhưng trong lòng khỏi thắc mắc – học sinh trong trấn Thanh Sơn đúng là ai cũng giàu ? Lâm Cảnh Lan thì thuê nhà, thậm chí còn mua nhà, thôi thì còn hiểu , vì tiền nhuận bút của cô ít. học sinh khác cũng thuê nhà ở Bắc Kinh? Sinh viên mà ở ký túc xá nữa ?

Tiểu Cố đoán sai – Hồng Trạch thực thuê nhà, mà đang ở nhà dì của tại Bắc Kinh.

Lâm Cảnh Lan qua địa chỉ một là nhớ ngay. Về đến nhà, cô giấy thư, do dự mãi vẫn một lá, rõ địa chỉ hiện tại của . Dù cô chủ động cho Hồng Trạch địa chỉ, thì khi khai giảng, vẫn thể thư gửi về trường, thậm chí tới tận Thanh Hoa tìm cô. Thay vì thế, chi bằng chủ động báo , đỡ phiền về .

Sau khi gửi thư, mấy ngày trôi qua cũng thấy hồi âm, cô dần dần quên mất chuyện . Nào ngờ vài ngày , khi cô về tới căn nhà mới mua, thấy Hồng Trạch đang dựa tường đó.

Lâm Cảnh Lan ngạc nhiên: “Cậu đến tìm tớ ? Có chuyện gì ?”

Hồng Trạch đáp: “Không cố tình đến tìm . Mấy ngày nay tớ lang thang khắp nội thành Bắc Kinh chơi, hôm nay tiện đường ghé qua Thanh Hoa và Bắc Đại, nhớ ở gần đây nên tiện thể ngang qua xem gặp .”

Lâm Cảnh Lan nghi ngờ, nhưng cũng vạch trần. Cô dĩ nhiên thích lý do “tiện đường ghé qua” hơn là “cố tình đến tìm”.

Trên tay cô đang cầm một chậu hoa mới mua, định đặt nhà. Vừa định cúi xuống, Hồng Trạch nhanh tay đỡ lấy. Cô đành đưa hẳn chậu hoa cho móc chìa khóa mở cửa.

“Vào nhà một lát , xem thử căn hộ mới trang trí ?” – cô mời. Dù gì Hồng Trạch cũng chỉ tiện đường ghé qua, cô cũng thể ngoài chuyện mãi.

Hồng Trạch bưng chậu hoa nhà, thấy ban công vài chậu khác, bèn đặt nó kế bên. Cậu một vòng quanh nhà cùng Lâm Cảnh Lan, khen: “Căn hộ thật. Bố cục hợp lý, quan trọng nhất là trang trí xinh. Rèm cửa, gối tựa, thảm nhỏ… màu sắc phối hợp ghê.”

“Chắc xem nhiều nơi mới chọn căn đúng ?” – Hồng Trạch hỏi.

Lâm Cảnh Lan khen, khó giấu nụ rạng rỡ môi. Dù gì tất cả thứ trong căn nhà đều do cô tự chọn, từng món từng góc đều là tâm huyết của cô.

, che giấu sự vui sướng: “Không thuê , là tớ mua đó. Lúc mua chỉ là căn hộ trống , tớ tự sơn tường, thuê thợ mộc đồ nội thất, thứ trong nhà cũng đều do tớ tự mua.”

Hồng Trạch sững , hiện rõ vẻ ngạc nhiên, nhưng hỏi thêm. Cậu căn nhà trang hoàng đấy, trong lòng thầm thở dài – giá mà đến sớm hơn chút, còn giúp gì… nhưng giờ thì muộn .

Lâm Cảnh Lan trong lòng đang nghĩ gì, cô vẫn còn đang vui vì những lời khen . Nhất là khi Hồng Trạch cô chính là tự tay sắp xếp thứ, mà vẫn thật lòng khen chứng tỏ thực sự thấy thích cách bài trí trong căn nhà .

Cách bài trí của căn nhà chứa đựng quá nhiều tình cảm của cô. Bất cứ ai khen ngợi, Lâm Cảnh Lan đều vui vẻ vô cùng, cũng giống như khi lạ khen con xinh , thấy hãnh diện.

tiếc nuối, với Hồng Trạch: “Chỉ tiếc là mấy bức tường trống quá, .” Thật cô từng nghĩ đến việc sơn màu hồng nhạt nude, nhưng thời chỉ sơn trắng. Khi cô mong đó, thợ còn tỏ vẻ khó xử, bảo là cách pha màu. Còn giấy dán tường họa tiết nổi thì càng tìm . Cuối cùng, cô đành để nguyên những mảng tường trắng trơn.

Hồng Trạch chăm chú lên tường một lúc hỏi: “Hay là vẽ hoa văn lên tường thì ?”

lắc đầu: “Ngay cả sơn màu nhạt còn , nghĩ tớ kiếm vẽ tranh tường?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-110.html.]

Hồng Trạch gật đầu: “Ờ cũng đúng. Hôm nay tớ còn định dạo quanh Thanh Hoa và Bắc Đại nữa, tớ phiền lâu .”

bất ngờ vì , nghĩ câu “tiện đường ghé qua” nãy, vẻ đúng là thật chứ cái cớ.

Vừa , Hồng Trạch đến cửa, đầu hỏi: “Muốn dạo cùng ?”

Cảnh Lan từ chối: “Hôm nay tớ còn chút việc…”

Hồng Trạch : “Vậy thôi, tạm biệt nhé. Có gì cần nặng cứ gọi tớ, bạn cấp ba với , đừng khách sáo.”

tiễn cửa, trở nhà, trong lòng cảm thấy những lời từng cuối cùng cũng tác dụng – Hồng Trạch bây giờ thoải mái hơn nhiều, chỉ ghé chơi một chút về.

...

“Chào giáo sư Trương, em là Lâm Cảnh Lan.” – Lâm Cảnh Lan trong văn phòng của giáo sư Trương, Tiểu Cố cũng mặt bên cạnh.

Tiểu Cố nhạy bén phát hiện, khi thấy Lâm Cảnh Lan, giáo sư Trương sững . Trong phòng yên lặng trong chốc lát, giáo sư nhanh chóng lấy bình tĩnh mời: “Tiểu Lâm , mau xuống.”

Ông : “Không ngờ em trẻ như . Chúng cũng duyên thật đấy, đây từng bài báo và sáng chế của em, ngờ em thi đậu Thanh Hoa, còn chọn đúng chuyên ngành của nữa.”

Tiểu Cố trông thấy giáo sư Trương chỉ sững một thoáng, trong lòng chút hụt hẫng. Thật , gì với giáo sư – rằng Lâm Cảnh Lan là sinh viên, rằng cô giảng viên. Vì , giáo sư Trương giống như , cũng từng nghĩ Lâm Cảnh Lan là một giáo viên lâu năm.

Anh thấy giáo sư cũng "sốc nặng" giống như lúc sự thật. ông là thầy hướng dẫn của , dám đùa với ông!

, ý nghĩ thấy khác bất ngờ vẫn cứ trỗi dậy. Cuối cùng, Tiểu Cố chỉ báo rằng Lâm Cảnh Lan là sinh viên, chứ cô còn trẻ đến mức . Quả nhiên, lúc gặp mặt, giáo sư Trương vẫn hiện rõ vẻ sửng sốt.

“Thầy Trương, em đến trường sớm là tranh thủ kỳ nghỉ phòng thí nghiệm học hỏi các chị một chút.” – Lâm Cảnh Lan một cách khiêm tốn.

Giáo sư Trương tươi, gật đầu: “Không vấn đề gì, vấn đề gì. Lát nữa thầy sẽ nhờ mấy lớn trong nhóm đưa cho em chìa khóa các phòng lab, em thích mảng nào thì cứ tham gia đề tài đó.”

Ông rõ năng lực chuyên môn của Lâm Cảnh Lan – cô thua kém bất kỳ nghiên cứu sinh tiến sĩ nào mà ông đang hướng dẫn. Cô tham gia nhóm nghiên cứu, tất nhiên ông hoan nghênh.

“Không chỉ kỳ nghỉ , suốt bốn năm đại học, em lúc nào rảnh cũng thể đến phòng lab nghiên cứu. Với trình độ hiện tại của em, nếu chỉ học lý thuyết như những sinh viên khác thì quá lãng phí.” – Giáo sư Trương thêm.

DTV

“Cảm ơn thầy Trương.” – Lâm Cảnh Lan lễ phép gật đầu.

“Thầy còn một cuộc họp , để Tiểu Cố dẫn em tham quan các phòng thí nghiệm.” – Nói giáo sư rời .

 

Không vì cô từng thấy các thiết , mà là vì cô từng thấy… phiên bản cũ kỹ đến .

Mỗi gặp một nghiên cứu sinh, cô đều chủ động giới thiệu bản – vì cô cho rằng đó là phép lịch sự cơ bản.

mấy chị thấy cô đưa ánh mắt đầy nghi hoặc sang phía Tiểu Cố, kéo một góc hỏi nhỏ: “Chuyện gì thế? Sao thầy Trương để một sinh viên năm nhất, , còn học năm nhất, tùy tiện phòng thí nghiệm?”

Họ cảm thấy khó hiểu – sinh viên năm nhất còn học chuyên ngành, huống chi là cô bé mới thi xong cấp ba? Đến lab ích gì? Có thì cũng hiểu nổi?

Tiểu Cố kiên nhẫn giải thích từng một: “Đừng xem thường cô , cô giỏi lắm.”

ai nấy đều lộ vẻ nửa tin nửa ngờ.

Tiểu Cố thầm trong bụng – tin càng . Anh đang mong đến ngày Lâm Cảnh Lan khiến cả đám há hốc mồm kinh ngạc. Anh dám xem giáo sư Trương là trò vui, nhưng chỉ nghĩ đến cảnh mấy chị sững sờ đến cứng … là thấy hả .

Loading...