Trên tờ giấy thô ráp in nét chữ tay, chỉ cần chạm nhẹ lem đầy mực. Lần đầu tiên thấy dạng đề thi như thế , Lâm Cảnh Lan khỏi cẩn thận lật lật xem kỹ vài , lướt qua bộ đề từ đầu đến cuối.
Ánh mắt của thầy Lý đảo qua một lượt các bạn đang cắm cúi bài, cuối cùng dừng ở Lâm Cảnh Lan – duy nhất còn động bút. Thầy cau mày: Chẳng lẽ con bé một câu nào ?
Sau khi xem xong bộ đề thi, Lâm Cảnh Lan khẽ mỉm . Tờ đề kiểu trắc nghiệm điền ô như mấy chục năm , mà chỉ gồm đúng chín câu tự luận. Quan trọng nhất là… loại hình mỗi câu trùng khớp với đề thi đại học năm nay.
Mà hai ngày , cô ôn bộ những kiến thức liên quan đến chín dạng bài trong đề thi đại học, dựa theo ký ức của "nguyên chủ" khi thi!
Nói cách khác, bài kiểm tra đúng là trúng mánh lớn. Lâm Cảnh Lan thở một , lấy bình tĩnh, bắt đầu cầm bút lia lịa lên giấy nháp và tờ đề.
Câu đầu tiên yêu cầu phân tích đa thức theo ba phạm vi: hữu tỉ, thực, và phức. Lâm Cảnh Lan xong trong năm phút.
Câu thứ hai là một bài chứng minh hình học đơn giản, cô mất ba phút.
Câu thứ ba, hình học tọa độ – càng dễ hơn, ba phút giải quyết gọn gàng.
Tiếp theo là hình học gian, hàm , lượng giác… Lâm Cảnh Lan đều suôn sẻ. Đến câu cuối cùng về parabol cũng giải xong nhẹ nhàng, lúc cô lật mặt của tờ đề thì mới phát hiện – thành bộ bài thi .
Cô đồng hồ: Mới bốn mươi lăm phút trôi qua, trong khi thời gian bài là hai tiếng!
Sau khi kiểm tra ba lượt, rốt cuộc cũng chịu đựng chờ hết giờ. Thầy Lý bắt đầu thu bài.
Trong lớp lập tức vang lên những tiếng than thở:
“Câu tớ mới một nửa, mà kịp !”
“Chao ôi, ba câu cuối tớ động tới luôn, hai câu cũng nửa bài…”
“Làm toán mà đòi hết thì mà mơ!” – Triệu Ngọc Mai cũng góp lời.
Lâm Cảnh Lan kinh ngạc tột độ. Mọi … đều hết?
Cô xong trong vòng bốn mươi lăm phút, mà cả lớp hai tiếng còn kịp?
Triệu Ngọc Mai huých tay cô:
“Thấy lia lịa, còn mấy câu nữa?”
Lâm Cảnh Lan đành mơ hồ đáp:
“Cũng còn nhiều…”
Thôi… thật sự nên thật thì hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-5.html.]
DTV
Thầy Lý chấm bài thở dài:
“Làm quá ít, bỏ trống bốn câu, năm câu là chuyện thường… Mà cũng sai lung tung. Xem đợt chẳng mấy qua điểm liệt.”
Chấm đến một bài thi, cô bất giác “ồ” lên, lẩm bẩm:
“Ba câu đầu đều đúng? Sáu câu đầu cũng đúng luôn?”
Lật qua trang , mắt cô trợn tròn:
“Ba câu cuối cũng ?!”
Thầy Lý vội vàng tiếp tục . Câu bảy… đúng!
Câu tám… cũng đúng!
Thầy run tay vì kích động, liếc nhanh đáp án câu chín – đúng! Quay xem quá trình giải, cũng đúng nốt!
Chín câu tự luận, đúng hết sót câu nào!
Không thể nào!
Thầy Lý tin mắt – trong lớp từ bao giờ học sinh giỏi toán đến ?
Bàn tay luống cuống lật trang đầu bài thi, ngẩng đầu dòng tên nắn nót phía cùng—
Lâm Cảnh Lan.
Một chậu nước đá như dội thẳng lên ngọn lửa mới bùng lên trong tim thầy Lý. Mặt thầy tái xanh, vung mạnh cây bút đỏ xuống bàn:
“Tốt lắm, Lâm Cảnh Lan! Cô dám gian lận!”
Thầy lập tức cầm bài thi của Lâm Cảnh Lan, bước nhanh về phía lớp học. Cơn giận như thiêu đốt cả thầy – cứ tưởng phát hiện một thiên tài toán học, ai ngờ chỉ là một đứa cóp!
Lâm Cảnh Lan thi đại học bao nhiêu điểm, thầy Lý nhớ rõ rành rành – môn Toán 30 điểm! Mà giờ kỳ thi kết thúc đến một tháng, bài thi y hệt độ khó như , thể điểm tuyệt đối?
“Rầm!” – Cửa lớp học đá tung , cả lớp đang tự học đều ngẩng lên thầy giáo.
Thầy Lý sải bước đến bàn Lâm Cảnh Lan, rút tờ bài thi “soạt” một tiếng xé đôi:
“Thành tích kém , ngờ con em cũng vấn đề!”
Không khí vốn yên tĩnh trong lớp như bùng nổ, xôn xao bàn tán.