Xuyên Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 65

Cập nhật lúc: 2025-06-14 02:44:16
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Cảnh Lan thấp thỏm trong lòng, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Hồng Trạch.

Một mặt, cô hy vọng Hồng Trạch sẽ thích cô — như thế thì cô sẽ cảm thấy áy náy vì thể đáp tình cảm của .

ngược , nếu Hồng Trạch thực sự kiểu như “ nghĩ nhiều , tớ từng thích ”, thì cô thấy... quá hổ.

Hồng Trạch nghiêng đầu cô, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu . Trầm mặc hồi lâu, mới khẽ gật đầu:

“Phải.”

, tớ thích .”

Lâm Cảnh Lan truy hỏi:

“Vậy việc chọn học đại học ở Bắc Kinh, cũng là vì tớ ?”

Hồng Trạch khẽ “ừ” một tiếng.

Lâm Cảnh Lan thở dài thật sâu:

“Cậu vẫn là đừng đem tương lai của trò đùa thì hơn. Vì đến Bắc Kinh, bỏ qua mấy trường hơn. từng nghĩ đến — cho dù cả hai chúng đều học ở Bắc Kinh, tớ cũng chắc sẽ đáp tình cảm của ? Lỡ như tớ thích khác thì ?”

Cô tiếp tục:

“Như thế chẳng là uổng công vô ích ? Còn chậm trễ cả tiền đồ của nữa.”

Lâm Cảnh Lan càng càng thấy lo lắng:

“Thậm chí tệ hơn, khi học ở Bắc Kinh vài tháng phát hiện còn thích tớ nữa. Đến lúc đó hối hận thì cũng muộn .”

Nghe , Hồng Trạch mỉm :

“Cậu cần lo mấy chuyện đó. Một khi tớ đưa quyết định, thì sẽ hối hận. Dù thích tớ, thậm chí tớ cũng còn thích nữa, tớ vẫn sẽ thấy tiếc.”

“Vì đây là lựa chọn do chính tớ đưa .”

“Ngược , nếu bây giờ tớ chọn con đường khác, đến Bắc Kinh mà chọn một trường phù hợp hơn với điểm của — liệu tớ chắc là sẽ hối hận?”

“Nhỡ thi đại học suôn sẻ, rớt khỏi nguyện vọng , lúc tớ nghĩ: Giá như chọn Đại học Công nghiệp Bắc Kinh thì đủ điểm ?”

DTV

“Hoặc tớ đến học ở một thành phố khác, thấy ở Bắc Kinh yêu khác, kết hôn sinh con... Liệu lúc đó tớ hối hận vì theo đến Bắc Kinh ? Có khi chỉ cần cùng , thứ khác .”

Lâm Cảnh Lan đến đây, nhất thời phản bác thế nào.

Hồng Trạch quan sát biểu cảm của cô, chậm rãi hỏi:

“Có ... vì tớ chọn Bắc Kinh là vì , nên mới thấy áp lực ?”

Lâm Cảnh Lan gật đầu, đúng là cô nghĩ như . Nếu vì cô, Hồng Trạch lẽ một trường hơn.

Cô vốn định khuyên mau tìm thầy cô, sửa nguyện vọng.

Hồng Trạch nghiêm túc :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-65.html.]

“Cậu tuyệt đối đừng nghĩ . Đây là lựa chọn của tớ, liên quan gì đến cả.”

“Là kết quả của việc tớ suy nghĩ kỹ .”

Hồng Trạch chậm rãi :

“Làm thì thể quá tham lam.”

“Tớ rõ điều gì là điều tớ nhất, cho nên thể chấp nhận từ bỏ những thứ quan trọng bằng nó.”

Ánh mắt của Hồng Trạch sáng long lanh, là do đèn đường sân thể dục phản chiếu là do cảm xúc trong lòng .

Lâm Cảnh Lan bỗng cúi đầu, dám mắt nữa. Từ mặt đến tai, bắt đầu nóng bừng lên từng chút một.

Trong lòng cô âm thầm thấy may mắn, may mà đang trong bóng tối, Hồng Trạch sắc đỏ khuôn mặt cô.

Cuối cùng, Lâm Cảnh Lan vẫn từ bỏ ý định thuyết phục Hồng Trạch sửa nguyện vọng.

đây là quyết định khi suy nghĩ kỹ.

Dẫu cho đó chỉ là sự "chín chắn" non nớt của tuổi trẻ, một ngày nào đó lẽ Hồng Trạch sẽ hối hận.

Lâm Cảnh Lan nghĩ, đó là chuyện của Hồng Trạch. Mà thật , ai mà từng hối hận vài lựa chọn dại dột của thời thanh xuân?

Mỗi khi " nghĩ kỹ ", kỳ thực là đang ngầm hứa với chính rằng: nếu hối hận thì cũng trách ai, chỉ thể trách bản .

Thật , cô thấy Hồng Trạch đúng:

Muốn đạt điều khao khát nhất, thì buông bỏ những thứ thật sự cần thiết.

Còn những đến bản gì cũng rõ, đảo lộn thứ tự ưu tiên, đó mới là những sống mù quáng và đáng thương nhất.

Triệu Ngọc Mai bưng cốc nước về, than thở:

“Lại nước nóng. Chú thợ nồi bảo thời tiết nóng quá, ai cũng uống nhiều nước, đun kịp.”

Lâm Cảnh Lan cau mày:

“Nóng như thế mà đến nước uống cũng .”

Kỳ thi đại học sắp đến gần, cộng thêm thời tiết oi bức, vốn dễ nóng trong , càng thể thiếu nước.

Triệu Ngọc Mai ủ rũ than vãn:

“Thế cũng gần cả tuần , đến bao giờ mới hết cái cảnh thiếu nước đây…”

Lâm Cảnh Lan lấy lạ:

“Năm ngoái mùa hè cũng vẫn đủ nước uống mà? Tháng Chín năm ngoái chẳng còn nóng hơn bây giờ, thế mà thấy cắt nước bao giờ?”

Triệu Ngọc Mai bĩu môi:

“Biết …”

Loading...