Lâm Cảnh Lan rút tờ phiếu rút tiền từ trong phong bì, liếc mắt qua một cái đưa cho Triệu Ngọc Mai:
"Cậu xem, bảo là nhiều tiền mà, chỉ một trăm đồng thôi, còn ít hơn tiền nhuận bút một bài báo đăng. mà của trời cho thì ít cũng chê."
Lâm Cảnh Lan :
"Lát nữa mua chút đồ ăn ngon chia cho ."
Triệu Ngọc Mai đón lấy phiếu rút tiền, thì hít một lạnh:
"Một trăm mà còn gọi là nhiều? Bằng mấy tháng lương của công nhân bình thường đấy!"
Cô bĩu môi.
"Bình tĩnh !"
Triệu Ngọc Mai đột nhiên hét toáng lên:
"Cảnh Lan cái , cái …!"
Cô lắp ba lắp bắp mãi mà câu chỉnh.
Lâm Cảnh Lan giật , ngơ ngác cô bạn:
"Gì ?"
Triệu Ngọc Mai vẫn thành lời, cứ chỉ chỉ một chỗ phiếu rút tiền:
"Gì mà một trăm, rõ ràng là—"
Lâm Cảnh Lan ghé sát kỹ, lập tức trợn tròn mắt:
"Một ngàn?!"
Triệu Ngọc Mai gật đầu liên tục.
Lâm Cảnh Lan cũng dọa cho nhẹ, cẩn thận nhận tờ phiếu, xem xem mấy thì thầm:
"Thật là một ngàn..."
Triệu Ngọc Mai vẫn hồn, lặp như máy:
"Là một ngàn đấy."
DTV
Lâm Cảnh Lan cẩn thận cất kỹ tờ phiếu, suy nghĩ một lát quyết định: tiền lớn, nên một , quá nguy hiểm. Cô nghĩ tới cô Hàn – mà cô tin tưởng – quyết định rủ cô Hàn cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-75.html.]
Cô gọi cô Hàn khỏi văn phòng và kể sự việc. Lúc tới con cụ thể, cô đặc biệt thận trọng, nhưng vẫn khiến cô Hàn giật .
"Cái gì mà nhiều dữ !"
Cô Hàn bật thốt lên nhanh chóng hạ giọng, dáo dác xung quanh, ghé tai Lâm Cảnh Lan thì thầm:
"Nhiều tiền thế , là gọi thêm một thầy giáo nam cùng cho an ?"
Lâm Cảnh Lan thấy cũng lý:
"Vậy cô xem ai rảnh, nhờ giúp em một tiếng nhé?"
Cô Hàn gật đầu lia lịa:
"Ừ, ."
.
Lúc đến bưu điện rút tiền, cô Hàn rủ thêm thầy Vương – một giáo viên nam.
Cô Hàn còn đặc biệt giải thích với Lâm Cảnh Lan:
"Cô việc với thầy Vương bao nhiêu năm , nhân cách tuyệt đối vấn đề gì, việc cẩn thận, chu đáo."
Lâm Cảnh Lan :
"Cảm ơn cô Hàn ạ."
Cô thầm nghĩ, một ngàn đồng đúng là con nhỏ, chỉ sự cẩn thận thái quá của cô Hàn là đủ hiểu.
Ở bưu điện, mấy nhân viên quầy sớm quen mặt Lâm Cảnh Lan. Cũng thôi, cô gái nào tới cũng rút ít tiền.
Nếu là lớn ăn thì gì, đằng một học sinh cấp ba liên tục những khoản tiền lớn chuyển , đúng là chuyện lạ.
Lâm Cảnh Lan bước tới quầy, nhân viên nhận cô liền :
"Lại nhuận bút hả? Cô bé giỏi thật đấy!"
Nhân viên cô bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Bây giờ trọng tri thức, cùng là một khoản tiền, nhưng nếu là nhuận bút thì sẽ kính nể hơn hẳn chuyện buôn bán.
Hơn nữa, nhuận bút của Lâm Cảnh Lan còn cao hơn cả tiền nhiều ăn kiếm .
Lâm Cảnh Lan mỉm đáp :
"Không nhuận bút ạ, là tiền thưởng của Cục Sáng Chế quốc gia."