Phương Vân Đào vỗ vai Hồng Trạch, thở dài ai oán:
“Thứ ba trường! Hơn bốn trăm điểm! Cậu… tớ thật sự gì nữa… Cậu cái trường quái quỷ gì điền nguyện vọng kìa!”
DTV
“Uổng phí cái điểm cao của ! Hay là chia bớt điểm cho tớ ? Đỡ cho tớ khỏi trượt cả trường cao đẳng, còn ôn thi thêm một năm nữa.” Phương Vân Đào giận dữ .
Hồng Trạch chỉ mà đáp lời.
Phương Vân Đào thở dài:
“Haiz, tớ thấy lạ thật đấy, con nhóc Lâm Cảnh Lan gì ho mà hy sinh vì cô như ? Một đứa con gái thấp lè tè, thì gầy đét nổi hai lạng thịt, học hành thì đúng là giỏi thật, nhưng chẳng lẽ yêu một giỏi hơn cả ?”
Thấy sắc mặt Hồng Trạch trở nên khó coi, Phương Vân Đào vội vàng đổi giọng:
“Thôi thôi, tớ nữa.”
Thế nhưng miệng chịu nghỉ:
“Cậu học giỏi, trai, gia thế ở trấn Thanh Sơn cũng thuộc hàng nhất nhì . Trước bao nhiêu cô gái lén nhét thư tình cặp , đều thèm để ý. Sao tự nhiên thích Lâm Cảnh Lan chứ?”
“Huống hồ tớ thấy một lòng một là thế, nhưng Lâm Cảnh Lan hình như chẳng cảm tình gì với ... À mà , cô nhà gì ? Nếu mà ba nghề gì, chịu bạn gái thì ?”
Ánh mắt Hồng Trạch lập tức tràn đầy phẫn nộ, phắt dậy:
“Phương Vân Đào, nếu lời tử tế thì nhất là đừng . Về nhất đừng để tớ thấy ba chữ ‘Lâm Cảnh Lan’ từ miệng nữa.”
Cậu thẳng mắt Phương Vân Đào, nghiêm túc xong câu đó bỏ với những bước dài dứt khoát.
“Có điểm chuẩn !” Một giáo viên hớt hải chạy , thở mà hét to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-87.html.]
“Điểm chuẩn của Thanh Hoa là bao nhiêu?” Hiệu trưởng sốt ruột nhất là chuyện .
“530…” Giáo viên đưa bảng điểm chuẩn của các trường đại học lên cho hiệu trưởng xem.
Hiệu trưởng tươi rói, ngừng gật đầu:
“Tốt! Tốt lắm! Trường Thanh Sơn chúng cuối cùng cũng đào tạo một học sinh đủ điểm Thanh Hoa!”
Giáo viên phụ hoạ theo:
“ ! Các thầy cô trong trường chắc sướng phát điên , tất cả là nhờ hiệu trưởng lãnh đạo giỏi. Em Lâm còn vượt điểm chuẩn của Thanh Hoa hơn năm mươi điểm, đỗ Thanh Hoa là chuyện chắc như đinh đóng cột . Dù thủ khoa tỉnh thì danh hiệu ‘học sinh Thanh Hoa’ cũng quá đỗi vinh quang.”
Sắc mặt hiệu trưởng chợt trầm xuống.
Giáo viên nhận lỡ lời, vội vàng chữa cháy:
“Ý là… thủ khoa tỉnh nhất định cũng sẽ là em Lâm thôi! Dù cũng vượt điểm chuẩn Thanh Hoa đến hơn năm mươi điểm, đây là con đáng kinh ngạc ! Những năm từng thủ khoa nào vượt cao đến thế ạ!”
Hiệu trưởng gì thêm, phất tay bảo giáo viên lui , đó trầm ngâm một . Thực ông chính vì dám chắc liệu Lâm Cảnh Lan đoạt thủ khoa tỉnh , nên mới biến sắc khi câu .
Điểm của Lâm Cảnh Lan đúng là cao, nhưng thủ khoa tỉnh mấy năm liền đều xuất từ hai ngôi trường nổi tiếng nhất trong thành phố. Nền giáo dục của họ so với nơi đúng là một trời một vực. Những trường hàng đầu ở thành phố lớn nguồn lực và giáo viên thuộc loại xuất sắc, học sinh cũng ưu tú vượt trội, những bố đều là giáo sư đại học, từ nhỏ nuôi dạy trong môi trường tri thức vượt xa các học sinh ở trấn nhỏ như Thanh Sơn.
Hiệu trưởng nghĩ đến thủ khoa năm ngoái, cha đều là trí thức cấp cao, tuy gia đình gặp chút biến cố, nhưng nền tảng giáo dục từ bé thì thể xem nhẹ. Trong khi học sinh ở trấn Thanh Sơn đến từ gia đình bình dân, đến tiếng Anh còn chẳng mấy từ, thì thủ khoa năm ngoái thể tiếng Anh trôi chảy như gió.
Hiệu trưởng giờ phút quên mất rằng Lâm Cảnh Lan cũng thể luận văn bằng tiếng Anh. Trong đầu ông chỉ còn lo lắng và bất an. Ông thở dài một tiếng, lòng thầm nghĩ: Chừng nào thủ khoa tỉnh còn công bố, thì chừng đó còn ăn ngon, ngủ yên. Những ngày hiệu trưởng gầy sọp cả vì lo nghĩ.
Cô Hàn cũng , mỗi ngày đều lo lắng đến mất ăn mất ngủ, chỉ mong Lâm Cảnh Lan thể giành trạng nguyên tỉnh.
lúc , trong lòng Lâm Cảnh Lan chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến danh hiệu trạng nguyên nữa. Cô đang so sánh từng điểm của các thành viên trong nhóm học tập với điểm chuẩn của các trường đăng ký nguyện vọng.