Xuyên Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:34:15
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thì vẻ cuồng vọng, nhưng chuyện ba liên tiếp đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi là quyết định Lâm Cảnh Lan suy tính kỹ càng.

Thứ nhất, đề thi đại học hiện tại và các đề luyện tập, đề thi thử mà cô từng thấy khi xuyên , so với đề thi toán vài chục năm sự khác biệt lớn — bẫy, đánh đố quá nhiều, cũng dùng lượng tính toán khổng lồ để gây khó dễ — thẳng , toán bây giờ kiểm tra kiến thức một cách thuần túy: , . Điểm khá giống với đề thi cô từng thời đại học và cao học kiếp . Mà phần kiến thức đó, cô tự tin thể nắm chắc.

Thứ hai, cô sớm thầy Lý thành kiến với . Rõ ràng cô giảng từng câu trong đề thi một cách rõ ràng mạch lạc cả lớp, mà thầy vẫn chịu công nhận cô trong sạch, còn khăng khăng thể trộm đáp án từ . Cô tuyệt đối thể để bản mang cái tiếng “ thể gian lận” như .

Thứ ba, nếu cô chỉ sẽ thi thêm một đạt điểm tuyệt đối, thầy Lý chắc đồng ý đánh cược. Vậy nên cô dứt khoát cược luôn ba liền. Một mặt tập trung ôn thi, mặt khác cũng dứt điểm luôn với thầy Lý. Nếu thầy cứ liên tục kiếm chuyện gây khó dễ thì cũng phiền, chi bằng một đè bẹp khí thế của thầy , yên mà học.

Và quan trọng nhất là điểm thứ tư —

Liệu cô thể giải quyết trọn vẹn chuyện lừa tiền Tần Chiêu, chuyện lén trốn nhà học , liệu cô thể yên mà ôn thi đại học nữa … Có lẽ tất cả đều phụ thuộc ba thi toán .

Cược đặt, việc cô cần bây giờ là tập trung ôn luyện. Nếu mượn cớ vụ cá cược mà khơi dậy tinh thần học tập thì cũng đáng giá — Lâm Cảnh Lan nghĩ thầm.

Buổi tối, giường ký túc xá, mấy cô bạn cùng phòng ríu rít trò chuyện khi ngủ:

“Lúc nãy tao một bài thơ, lắm luôn!”

“Thơ gì thế?” Các bạn lập tức tò mò hỏi, còn Lâm Cảnh Lan thì tập trung tinh thần bước gian hệ thống.

Lúc ban đầu, gian hệ thống chỉ là một căn phòng cực lớn, trống trơn, chẳng gì cả. Cô nhớ hệ thống từng , cô thể dùng tinh thần để xây dựng bất cứ thứ gì trong gian , miễn là tưởng tượng đủ cụ thể. Cô thử tạo một bộ bàn ghế trong đó.

Thế là bây giờ, căn phòng to lớn trống trải chỉ một bộ bàn ghế đơn độc ở giữa.

Lâm Cảnh Lan xuống, bắt đầu gọi sách giáo khoa, vở ghi chép, đề luyện thi và đề kiểm tra toán thời cấp ba của kiếp . Cô bảo hệ thống hiện thực hóa những tài liệu trong gian — và thế là một đống đề thi cao như núi nhỏ hiện ngay bàn.

Lâm Cảnh Lan sững , ngờ hồi học cấp ba nhiều đề đến thế…

Thời gian quý giá, cô mở sách giáo khoa, lấy vở ghi chép, bắt đầu hệ thống bộ các điểm kiến thức. Khi ôn xong bộ kiến thức trong ba năm cấp ba, cô mới ngẩn nhận ở trong gian suốt bốn tiếng đồng hồ.

Ý thức trở cơ thể đang giường, âm thanh xung quanh lập tức ùa , khiến cô khó chịu vì rời khỏi một nơi yên tĩnh suốt bốn tiếng đồng hồ.

“Cuối cùng thì là bài thơ gì thế?” Mấy cô bạn vẫn đang hỏi.

Lâm Cảnh Lan chẳng họ đang gì, đầu óc vẫn còn ngập trong cảm xúc bùng nổ — cô mới tập trung học liên tục suốt bốn tiếng, chuyện với cô còn bao giờ dám mơ tới.

Ở kiếp , dù là ôn thi đại học luận văn tiến sĩ, cô giỏi lắm cũng chỉ tập trung hai mươi phút. Đó là khi rèn luyện theo phương pháp Pomodoro (kỹ thuật quả cà chua) một thời gian. Vì xung quanh quá nhiều thứ gây nhiễu — điện thoại lúc nào cũng để bên cạnh, thỉnh thoảng lướt Weibo, trả lời tin nhắn, bạn học cùng phòng rủ tám chuyện vài câu...

DTV

Còn trong gian hệ thống , cám dỗ phiền nhiễu nào cả, thậm chí còn cảm nhận thời gian trôi.

Điều khiến cô phấn khích nhất chính là — bốn tiếng đồng hồ , là thời gian cô “ăn gian” !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-9.html.]

Trước khi cô bước gian, bạn cùng phòng vẫn đang truy hỏi bài thơ nào. Bốn tiếng học tập trôi qua, cô trở , họ vẫn còn đang hỏi.

Thời gian của khác vẫn trôi như bình thường, nhưng cô thì “lén” lấy bốn tiếng đồng hồ thêm!

Lâm Cảnh Lan sung sướng lăn qua lăn giường, cảm giác quá .

Sau một hồi bạn cùng phòng truy hỏi mãi, cuối cùng Ngụy Dĩnh cũng bắt đầu :

“Nếu thể đặt trái tim trong lòng bàn tay, giống như trái dâu đỏ mọng, chiếc lá xanh dày mềm ——”

Cả phòng dần yên lặng. Đến khi Ngụy Dĩnh xong cả bài thơ, các cô bạn mới dè dặt khen:

thật.”

“Ý tứ đặc biệt.”

Ngụy Dĩnh nở nụ mãn ý, ánh mắt lượt quét qua trong phòng. Khi thấy Lâm Cảnh Lan chẳng chút phản ứng nào, cô khẽ nhíu mày:

“Lâm Cảnh Lan, thấy bài thơ thế nào?”

Lâm Cảnh Lan mới rút khỏi cảm giác sung sướng vì “trộm” bốn tiếng, ngẩn :

“Hả?”

“Ơ… tớ hiểu thơ ca lắm.” — Cô , thực Ngụy Dĩnh gì nãy giờ.

Triệu Ngọc Mai vội vàng chen :

“Chuyên môn mỗi mỗi khác mà, Cảnh Lan giỏi Toán như thế, yếu một chút về Văn cũng bình thường thôi.”

Lâm Cảnh Lan cứ tưởng Triệu Ngọc Mai chỉ đang giúp chữa ngượng, liền cảm kích mỉm với cô . Cô để ý thấy ánh mắt ngầm hiểu của đám bạn trong phòng, cùng cái nhãn mà âm thầm dán lên cô: Lệch môn nghiêm trọng! Dở Văn!

.

Cô giáo dạy Ngữ văn tên là Mạnh Hân, trông đến ba mươi tuổi, mảnh khảnh, nét mặt thanh tú. Rõ ràng là ôm cả xấp bài kiểm tra dày cộp, mà khi cầm tay toát một vẻ khí chất thư sinh. Cô nhẹ nhàng với cả lớp:

“Bài kiểm tra đầu năm in , tiết chúng bài nhé.”

Cô Mạnh tiếp lời:

“Bài kiểm tra mô phỏng độ khó và lượng câu hỏi như kỳ thi đại học, khối lớp 12 cùng một đề, hãy nghiêm túc bài để đang ở trong bảng xếp hạng của khối.”

Loading...