Xuyên Về Thập Niên 80 Làm Học Bá - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-06-16 13:13:22
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy quen thuộc lắm với đường sá ở trấn Thanh Sơn, nhưng Lâm Cảnh Lan cũng sơ sơ nơi lớn nhỏ thế nào. Vậy mà chiếc xe tải phủ đầy lụa đỏ chạy lòng vòng trong trấn đến tận nửa ngày trời, rõ ràng là mấy vòng.

Lâm Cảnh Lan đến cứng cả chân, nhưng nhờ thường xuyên rèn luyện nên thể lực cũng khá . Quay sang Ngụy Dĩnh bên cạnh, giữa trời hè nóng bức mà phơi nắng nửa ngày trời, bắt đầu lảo đảo. Lâm Cảnh Lan vội đưa tay đỡ, sợ cô bất chợt ngã quỵ.

Thầy hiệu trưởng thì như mệt, chẳng khát chẳng nóng, mặt đỏ rực, cứ xe liên tục vẫy tay chào.

Giữa tiếng pháo nổ đì đùng, Hồng Trạch liếc Lâm Cảnh Lan và Ngụy Dĩnh khẽ chạm vai hiệu trưởng. Thầy hiệu trưởng đầu , ngạc nhiên hỏi lớn:

“Có chuyện gì thế?”

Hồng Trạch đưa mắt hiệu về phía Lâm Cảnh Lan:

“Thầy ơi, là hôm nay dừng ở đây thôi? Trời nắng thế , em thấy nhiều bạn nữ sắp chịu nổi nữa .”

Hiệu trưởng bước đến bên cạnh Ngụy Dĩnh, thấy cô quả thực dấu hiệu say nắng, mới chịu miễn cưỡng truyền lời xuống:

“Chạy xe về trường .”

Xe tải về trường, đám học sinh mệt rã rời, chân bước liêu xiêu về ký túc xá. Ngay cả thầy cô cũng bắt đầu cảm thấy kiệt sức, dặn dò một câu cuối cùng:

“Về ký túc thì uống nhiều nước, ăn thêm chút gì đó, càng đói bụng càng dễ say nắng.”

Nói xong thì cũng tản về nghỉ ngơi.

Lâm Cảnh Lan cố ý chậm , đến cạnh Hồng Trạch, hạ giọng:

“Chờ chút, tớ chuyện với .”

Mắt Hồng Trạch sáng lên, vội vàng gật đầu.

Đợi rời hết, Lâm Cảnh Lan hiệu kéo Hồng Trạch góc cây râm mát gần căn tin. Đoạn đường chỉ vài bước, mà chân Hồng Trạch cứ như mọc lò xo, nhảy nhót hẳn lên.

Lâm Cảnh Lan , thẳng mắt :

“Hôm nay khi tuyên dương, cạnh tớ xe, tính toán từ ?”

Mặt Hồng Trạch đỏ ửng, gật nhẹ đầu.

DTV

Lâm Cảnh Lan tiếp tục:

“Hơn nữa chắc chắn nhờ mấy bạn giúp đỡ, đúng ?”

Hồng Trạch ngẩn , lúc mới nhận vẻ vui trong ánh mắt cô, mặt thoáng lo lắng:

“Tớ nhờ vài bạn giúp thật… nhưng tớ cạnh ! Tớ chỉ bảo tớ hạng ba, lên xe đầu tiên để phóng viên chụp vài tấm ảnh cho oách thôi…”

“Top đầu ai mà chẳng lên xe một, tớ đề nghị là ai cũng đồng ý.”

Lâm Cảnh Lan bật khẽ, vẫn thể đoán cô đang vui giận:

“Thế rốt cuộc là vì gì?”

Ánh mắt Hồng Trạch bình tĩnh, tránh né, nhưng so với cái sắc bén của Lâm Cảnh Lan thì vẫn mềm mại hơn nhiều:

“Vì tớ cạnh .”

“Vì trong cái giây phút lụa đỏ tung bay, pháo nổ tưng bừng, tuyên dương là thủ khoa tỉnh, tớ bên cạnh . Tớ tớ ích kỷ, nhưng đời lẽ chỉ một thế , tớ chỉ vài tấm ảnh kỷ niệm… thế thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-lam-hoc-ba/chuong-93.html.]

Giọng Hồng Trạch chậm rãi, mang theo chút buồn.

Lâm Cảnh Lan còn giấu nổi sự tức giận:

“Cậu cũng là ích kỷ ?”

Cô nhíu mày, nghiêng đầu , chẳng buồn :

“Cậu cạnh tớ là luôn? Thế nếu tớ , thể đạp xuống xe ?”

“Sao hỏi xem tớ bên cạnh ?”

thẳng. Tự thấy từ chối rõ ràng từ , ngờ Hồng Trạch vẫn bỏ cuộc.

Hồng Trạch định mở miệng, cô chặn :

“Cũng đừng hỏi nữa, tớ thẳng cho . Tớ

hề

cạnh tớ!”

“Cậu cũng đây là khoảnh khắc một hai trong đời, cứ chen , phá hỏng nó với tớ!”

“Giờ thì , ảnh kỷ niệm với tớ đấy. Còn tớ thì ? Những tấm ảnh đáng lẽ là khoảnh khắc huy hoàng nhất của đời học sinh, giờ chỉ vì cạnh mà hỏng hết!”

Cảm giác như một xô nước đá dội thẳng lên đầu, Hồng Trạch giữa cái nắng gay gắt mùa hè mà rùng một cái, mặt trắng bệch:

“Xin … Tớ ngờ… ghét tớ đến mức mặt tớ trong ảnh…”

Lâm Cảnh Lan lắc đầu:

“Không đến mức ghét, chỉ là… thể đừng cứ lượn lờ mặt tớ, gây thêm phiền toái ?”

Hồng Trạch mắt hoe đỏ, cúi gằm đầu:

“Xin … tớ thật sự phiền đến .”

“Tớ chỉ là thích … Tớ thích tớ, tớ cũng dám ép… Sau tớ sẽ phiền nữa… nhưng tớ thật sự gì mới đúng…”

Lâm Cảnh Lan thấy như cũng mềm lòng, giọng nhẹ xuống:

“Có thể nhận , nhưng hành động của nhỉ, khiến tớ thấy áp lực…”

“Cậu thử nghĩ ngược xem, nếu một cô gái thích , vì học cùng thành phố với mà dù điểm cao vẫn cố tình hạ nguyện vọng, nhưng thích cô sẽ thấy thế nào?”

Hồng Trạch sững sờ:

“Tớ… từng nghĩ tới…”

Lâm Cảnh Lan :

“Vậy để tớ cho — tớ chẳng cảm động gì cả.”

“Nếu là cô gái dễ mềm lòng thì thể thấy áy náy, tiếc là tớ cảm xúc .”

“Điều duy nhất tớ là cho tất cả hiểu rõ, nhất là — đây là lựa chọn của chính , liên quan gì đến tớ cả!”

Loading...