Bây giờ đúng là đến bước xào .
 
Lôi Hướng Dương tăng lửa lên còn Trương Hiểu Dung cầm nồi, đợi nồi nóng lên thì đổ một lượng  đủ dầu hạt cải .
 
Ban đầu Trương Hiểu Dung chỉ đổ một ít nhưng Mộc Dương  : “Lúc   đừng tiếc dầu  gì, dù  cũng là buôn bán chứ   cho  ăn,   xem trọng hương vị.”
 
Vốn    món ăn chuẩn từ thịt,  còn tiếc rẻ dầu ăn như , trông nước dùng nhạt thếch thì ai mua?
 
Trương Hiểu Dung tự ngẫm nghĩ chốc lát   đổ thêm gần như gấp đôi lượng dầu. Một chai dầu nhỏ lập tức trông thấy đáy.
 
Lần  Lôi Hướng Dương cũng xót.
 
Mộc Dương xua tay,  xót  tiếc gì hết: “Một nồi nước dùng  thể dùng   lâu mà.”
 
Dù  bây giờ cũng  cần đảm bảo  là dầu cũ  . Vào cái thời   thể ăn dầu  là  tồi .
 
Huống chi những thực khách  ai cũng  ăn lẩu  dùng dầu cũ mới thơm. Nếu  thì cũng    mùi vị của nồi lẩu.
 
Món bọn họ đang  cũng  thôi.
 
Sau khi dầu nóng,  tiên bỏ đầu hành, tỏi, gừng thái lát và ớt  cho dậy mùi   thêm  những hương liệu khác.
 
Đợi đến khi hương liệu  hết mùi hết vị, Trương Hiểu Dung nhanh tay đổ  một bát nước lạnh. Sau đó liên tục thêm nước, ước chừng nửa nồi nước. Chờ đổ đủ nước   bỏ thêm xì dầu  khuấy đều.
 
Thế là xong một nồi nước dùng.
 
Sau đó Trương Hiểu Dung đậy vung , bảo Lôi Hướng Dương để lửa to liên tục.
 
Đến khi lửa lớn đun sôi, Trương Hiiểu Dung mới bỏ hết chỗ lòng  chần qua  nấu chung.
 
Vẫn đậy vung như cũ.
 
Có điều dù  đậy vung lên, Mộc Dương vẫn  thể ngửi  mùi thơm của nồi canh.
 
Nói thật là  thơm nha.
 
Làm cho đám sâu đói trong bụng Mộc Dương  bò hết  ngoài.
 
Mặc dù   nếm hương vị cuối cùng của nồi canh nhưng chỉ cần ngửi mùi thơm  thôi Mộc Dương cũng thấy hẳn là  ngon.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-80-thon-nu-cat-luc-lam-giau-doi-doi/chuong-70.html.]
Không thể  xúc động rằng ở thời đại  tuy  nghèo nhưng nguyên liệu nấu ăn đều chất lượng,  pha tạp.
 
Những hương liệu  so với ở thời  còn  hơn nhiều. Chứ đừng  là loại dầu hạt cải   lấy từ nhà nông,  trộn tạp cũng   thuốc trừ sâu và phân bón hoá học.
 
Thực sự là gạo và mì với đồ ăn của bây giờ ngon hơn thời   nhiều. Mặc dù sản lượng  thấp nhưng hương vị  ngon.
 
Mộc Dương cứ liên tục nuốt nước miếng,  rời mắt khỏi nồi sắt to . Lẳng lặng chờ một nồi đồ ngon  lò.
 
Mộc Dương quyết định vẫn  nghĩ cách phát triển nghề thức ăn ngon ở thời đại .
 
Không vì cái gì khác ngoài lộc ăn của bản !
 
Mộc Dương thèm, cả Lôi Luỵ cũng thèm.
 
Cũng   con bé  nhà bếp từ lúc nào, cứ  bên cạnh Mộc Dương, theo cô cùng  chằm chằm nồi sắt.
 
Nhìn đến độ nước miếng đều sắp rớt  ngoài.
 
Trương Hiểu Dung  bộ dạng  của Mộc Dương mà đau xót lòng. Cảm thấy  bạc đãi con gái quá.
 
Thế nhưng nhà họ Mộc cũng   do bà  chủ, nấu gì  gì cũng   do bà quyết định. Vậy nên bà cũng  thể  gì .
 
Lôi Hướng Dương trông dáng vẻ đó của em gái cũng đau xót lòng, nhưng chỉ   với Lôi Luỵ một câu: “Chờ đến lúc thật sự bán cái   thì ngày nào cũng  thể ăn.”
 
Bản   kiếm tiền   đều là vì cho các em của   cuộc sống   ?
 
Mộc Dương  xong cũng   thêm câu: “Đến lúc đó nên ăn đến phát ngấy luôn.”
 
Hơn nữa  đồ ăn ngon ăn mỗi ngày thì ai  thể cưỡng   chứ?
 
Lòng lợn cũng  nhanh nhừ,  nên  khi mở vung  nữa, Trương Hiểu Dung bảo Lôi Hướng Dương cho nhỏ lửa, nấu từ từ. Như  lòng lợn mới  thể mềm nhừ, mới ngon miệng.
 
Đoán chừng  nấu ít nhất hơn một tiếng. Trương Hiểu Dung còn  chạy về nấu cơm cho nên dặn dò xong bà vội vã rời . Chỉ dặn Mộc Dương nhớ về  giờ cơm.
 
Thực  trong lòng Mộc Dương nghĩ bảo Trương Hiểu Dung cũng ở  đây chờ. Dù  hình như  lâu lắm  nhà họ Mộc   ăn món mặn. Dù  ăn một bữa lòng lợn cũng là  .
 
 cô cũng hiểu rõ tính cách Dương Thục Phương, nếu như Trương Hiểu Dung thật sự  về nhà, chắc chắn bà  sẽ lật cả trời lên. Nhất định sẽ ồn ào mãi  chịu thôi.
 
Vậy nên cô cũng chỉ đành bác bỏ suy nghĩ .
 
Bởi vì chỉ cần đun nhỏ lửa nên cũng  cần  trông, Mộc Dương bắt đầu  tính sổ sách với Lôi Hướng Dương ở ngay nhà bếp luôn.