Sau khi ngủ dậy Lâm Khê   giường một lúc mới bật dậy mở tủ quần áo, bới  một cái váy rộng rãi phong cách đồng quê nhàu nhĩ. Cô ướm thử  gương,  đó  đôi môi  sưng đỏ, còn  vết đỏ khả nghi  xương quai xanh, mặt cô đỏ bừng, giơ tay sờ   nhịn   mà  ngại ngùng.
Cô  quần áo, thả tóc xuống, miễn cưỡng che  vết đỏ,  đó  xoay mấy vòng  gương, giọng  của thím Ngô từ bên  vọng lên.
“Tiểu Diêu , cháu tìm Tiểu Khê  gì? Con bé đang ngủ.”
“Thím , mấy hôm nữa cháu chuyển  ,  một  chuyện   với cô . Giờ cũng  còn sớm nữa, cô  chắc cũng ngủ dậy  nhỉ?”
Ầm ầm ĩ ĩ, tâm trạng Lâm Khê  nên cũng  để bụng chuyện gặp Diêu Cầm bây giờ.
Dù  thì   cũng sắp chuyển  , cô  tìm   chuyện, đây cũng là chuyện  tránh ,  thì  chuyện thôi.
Cô ló đầu xuống đầu cầu thang : “Thím Ngô ơi, cháu dậy , chị Diêu Cầm đến tìm cháu thì cho chị  lên .”
Diêu Cầm lên lầu.
Lâm Khê cũng  gặp cô  trong phòng , căn phòng mà ban nãy cô mới  mật với ai đó, cô vẫn  chút chướng ngại tâm lý,   để  khác  căn phòng ,  lên giường của cô.
Thím Ngô cũng  lên  rót nước cho hai .
Lâm Khê  với thím Ngô: “Thím Ngô, cháu  chuyện với chị Diêu Cầm một lát, một lúc nữa sẽ xuống.”
Lúc  thím Ngô mới  xuống.
Diêu Cầm vẫn luôn quan sát Lâm Khê.
Cũng     ảo giác của cô    mà cô  luôn cảm thấy Lâm Khê càng ngày càng xinh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-108.html.]
Trước đây  cũng , nhưng  thế nào nhỉ,   là kiểu ngoan ngoãn,   bất cứ tính công kích nào.
 hiện tại mỗi  , thì dường như  xinh  thêm một chút, đó là kiểu xinh   che dấu khiến    một cái là mắt sáng bừng kinh ngạc.
Hiện giờ cô  còn  thấy từ khóe mắt đầu mày cô toát  sự yêu kiều dường như  giữa phụ nữ và thiếu nữ khiến  khác rung động.
Điều  khiến cô  lo lắng bất an.
Cô  đè nén nỗi bất an đó , đợi thím Ngô  xuống liền  thẳng luôn: “Tiểu Khê, chị   em và  Lương  với  trai chị những gì mà   bắt chị hai hôm nữa chuyển . Chị nghĩ  nghĩ , ai buộc chuông thì  gỡ chuông,  lẽ chuyện  chỉ  em mới  thể giúp chị xoay chuyển.”
Lâm Khê nhướn mày.
Diêu Cầm : “Tiểu Khê, chị  em đăng kí học ,  lẽ cũng  thi đỗ đại học, nhưng em cũng  đấy, với thành tích và nền tảng của em, cho dù cố gắng nữa, sợ rằng tiến bộ cũng  hạn chứ đừng  tới trường đại học  gì đó. Cho dù là trường đại học dễ nhất e là cũng khó, nếu như em  thể giúp thuyết phục  trai chị, để chị tiếp tục ở  đây, chị  thể phụ đạo miễn phí cho em.”
“Cho dù ngữ văn, tiếng Anh  toán đều  thể dạy, còn  thể tìm cho em tài liệu ôn tập  nhất, như  em học  chắc chắn thoải mái hơn nhiều. Chị đảm bảo  thể giúp em thi đỗ trường đại học khá .”
Lại  cô  thi đỗ đại học.
Trong lòng Lâm Khê khẽ “hừ” một tiếng, tuy nhiên nhiên thi đại học là nhờ tương lai, chứ   nhờ cái miệng khéo ăn khéo , cô cũng   nhiều nữa.
Cô hỏi Diêu Cầm: “Anh trai chị yêu cầu chị hai hôm nữa chuyển ,  lẽ nhất định là  lý do để chị  gấp gáp như , chị  em xoay chuyển  chị như thế nào?”
Diêu Cầm cắn môi: “Tiểu Khê, chị  em thích Hạ Hướng Viễn, chuyện kết hôn với  Lương chỉ là vì yêu cầu  khi mất của bà em, còn  Lương cũng chỉ vì đạo nghĩa mới đồng ý chuyện cưới xin .  bà nội em yêu cầu em chia tay với Hạ Hướng Viễn, chỉ vì cha Hạ Hướng Viễn nợ tiền đánh bạc.”
“Nếu như chị  cho em , chỉ cần em  , cho dù là  Lương  là  trai chị đều  thể giúp nhà họ Hạ giải quyết đám  ngoài . Chỉ cần trả một trăm năm mươi nghìn tệ,   cũng chẳng còn phiền phức nào cả, em  thể hủy bỏ hôn ước với  Lương, tiếp tục trở về bên cạnh Hạ Hướng Viễn ?”
“Chỉ cần em giải thích với  trai chị,  sẽ hủy bỏ hôn ước với  Lương,  thì  trai chị nhất định sẽ  ép chị chuyển  nữa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“ em sẽ  hủy bỏ hôn ước với  Lương .” Lâm Khê nhún vai.