Nếu như nhà họ Hạ vẫn giống như đây, nợ tiền đánh bạc thì Trình Âm thấy Hạ Hướng Viễn lẽ còn chút mất tự nhiên.
cha của Trình Âm việc ở nhà máy, bây giờ Hạ Hướng Viễn trả hết nợ, còn hợp tác với thương nhân Hồng Kông nhà máy may mặc. Những chuyện cô đều , cho nên lúc thấy Hạ Hướng Viễn, liền tưởng rằng nếu như nhà họ Hạ còn chuyện gì, Hạ Hướng Viễn lợi hại như , và Lâm Khê chắc là .
Hạ Hướng Viễn thấy gọi , thấy Trình Âm hào hứng đến mặt, suy nghĩ một hồi lâu mới miễn cưỡng nhớ , hình như là một bạn học cấp ba của Lâm Khê.
“Ừ.”
Anh : “ , thấy cô đến phòng việc nên ở đây đợi.”
Trình Âm : “ còn thắc mắc dạo Lâm Khê suốt ngày luôn vui tươi hớn hở, còn ngạc nhiên đấy, hóa thực sự ở bên .”
“Bây giờ cô đang vui vẻ ?”
Hạ Hướng Viễn dường như ngẩn một chút.
Anh nhớ đến tình hình một tháng lúc thấy Lâm Khê.
Cô đúng là vui vẻ, trong ánh mắt chứa một chút bóng đen nào.
Cho nên nghi ngờ phán đoán của , nếu như cô cũng giống như , đều là sống về. Vậy kiếp của cô sống như thế c.h.ế.t như thế, ánh mắt của cô bây giờ, còn thể tinh khiết trong veo như ? Không chút bóng đen nào?
“Ừ, tinh thần cực kỳ . Trước lẽ là vì bà nội của bệnh nặng, đó chuyện của hai . Lúc đó thật sự lo lắng cho , cũng may bây giờ đều cả .”
Trình Âm : “Hạ Hướng Viễn, đối xử với đấy nhé, cũng là ép bất đắc dĩ, bà nội quan trọng với đến mức nào mà.”
“Cô học tập thế nào?”
Hạ Hướng Viễn im lặng một lúc, hỏi.
Trình Âm đáp: “Nhìn sách toán như , giống như là đào một cái lỗ trong sách , điều bây giờ thích sách hơn nhiều .”
“Trình Âm.”
Hạ Hướng Viễn và Trình Âm ở bóng cây tùy ý trò chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-126.html.]
Lâm Khê từ trong phòng việc quanh khắp nơi thì thấy Trình Anh và Hạ Hướng Viễn đang gốc cây.
Cô do dự, trong lúc đang nghĩ rằng tại Hạ Hướng Viễn ở đây, nên gọi Trình Âm , Hạ Hướng Viễn ngẩng đầu lên về phía cô.
“Lâm Khê.”
Trình Âm thấy Hạ Hướng Viễn ngẩng đầu về một hướng, ánh mắt chuyển động, cũng theo ánh mắt của , lập tức vui vẻ gọi một cô đến. Đợi đến khi Lâm Khê từ từ tới thì bóp cô một chút, : “Sao với tớ Hạ Hướng Viễn sẽ đến đón ? Nói sớm thì tớ đợi . Được , nếu đến thì tớ cũng kỳ đà cản mũi của hai nữa, tớ đây.”
“Tiểu Khê.”
Sau khi Trình Âm vẫy tay với hai rời . Hạ Hướng Viễn mấy bước về phía Lâm Khê, lúc còn cách cô hai bước chân thì dừng , gọi cô một tiếng.
Anh vẫn duy trì một cách, lịch sự : “Anh ngang qua trường học, nghĩ đến em đang học ở đây nên đến thăm em một chút.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Không hề chút bất chấp và lưu loát nào, chỉ dịu dàng giống như một bạn cũ thường xuyên liên lạc, khiến cho bất cứ áp lực nào.
Thậm chí còn mang theo chút khoan dung độ lượng của bề , cũng do ảo giác của cô .
Từ đầu tiên gặp mặt, Lâm Khê ác cảm gì với .
Nhiều ngày trôi qua, từng tận lực tìm cô, từng bất cứ chuyện gì mà cô thích.
Vì cho dù là vì nguyên chủ, tâm tư qua gì với , cô vẫn sẽ duy trì lịch sự cơ bản.
“Cảm ơn.”
Nói chuyện vài câu xong, Lâm Khê : “Em còn việc, em .”
“Tiểu Khê.”
Anh gọi cô : “Thật đến đây cũng là chuyện tìm em, nhà máy của bọn đang chuẩn một lô quần áo, kiểu dáng nghĩ xong , nhưng mà vẽ thì quá . Có lẽ công nhân cũng khó mà kiểu dáng mà nên nhờ em vẽ giúp , thực nếu như việc học của em bận rộn, thể bản mẫu giúp thì càng .”
Thủ công của ‘Lâm Khê’ vẫn luôn , nhiều quần áo đều do chính tay cô .
Tính cách của ‘cô’ dịu dàng yên tĩnh, thích và hưởng thụ việc thủ công, những thứ Hạ Hướng Viễn đương nhiên là hiểu rõ.