Bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô của   dùng sức.
Lâm Khê   là vì  bóp  là vì ấm ức mà suýt chút nữa thì bật .
“Đau.” Cô .
Vân Mộng Hạ Vũ
Cuối cùng  vẫn buông tay.
Lâm Khê kéo tay về,   để ý đến  nữa, tự  về phía .
Bởi vì cô hiểu  rõ, lúc  cho dù cô nũng nịu thế nào,  cũng chỉ càng thêm nghiêm khắc.
“Tiểu Khê.”
Trên đường  định  chuyện với cô, cô  giận dỗi   để ý đến ,  đó  cũng   gì nữa.
Về đến nhà, cô tắm rửa qua loa một chút  trở về phòng.
Sau đó  hơn hai mươi phút,   gõ cửa phòng của cô.
Cô  để ý,  trực tiếp đẩy cửa  ,  xuống  giường của cô.
Cô ôm chăn  thèm để ý đến .
Anh kéo lấy chăn của cô, cố gắng kiên nhẫn : “Tiểu Khê,   em còn nhỏ, trong những phương diện   thể  đây  từng  ai nghiêm khắc dạy dỗ em, nhưng   nhiều lúc chúng   khắc chế lời  và hành động,   em   gì thì  thể  đó.”
Lâm Khê lập tức kéo chăn ,  dậy  thẳng  : “Có   cảm thấy em vô cùng buông thả  bậy, tranh cãi vô lý ?”
Lương Triệu Thành  lên tiếng.
Anh  lên tiếng, nhưng Lâm Khê  thể thấy  câu trả lời từ trong ánh mắt và những đường nét góc cạnh của .
Lâm Khê lập tức  chút nản chí.
Cô thở dài,    thêm về việc  nữa, chỉ : “Hôm nay đợi  vốn là định  với  một việc.”
“Việc gì?” Anh hỏi cô.
“Hôm nay Hạ Hướng Viễn đến trường học tìm em.”
Cô : “ cũng chỉ là  vài câu  ai về nhà nấy, em cũng  với   . Cũng  cần thiết   với ,  điều ở thị trấn    nhiều  quen, em      điều gì đó từ chỗ  khác  sinh  hiểu lầm.”
Cô thực sự cảm thấy  cần thiết   .
 cô  rằng   để ý chuyện , nên tình nguyện   với .
 với tính cách  của , cô thực sự   hai   thể   bao xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-129.html.]
Thực  cô  còn nghĩ như lúc ban đầu nữa,  nhất định  ly hôn.
  cuộc sống hiện giờ và cách sống chung với  như hiện tại, chắc chắn   là điều cô mong .
Tiếp tục như , sự yêu thích của cô  thể duy trì bao lâu?
Vẻ mặt của Lương Triệu Thành trở nên ôn hòa: “Ừ,     gì chứ?”
Lâm Khê nghiêng đầu  ,  vẻ mặt cứng rắn  chút kẽ hở của , trong lòng  một cảm giác kích động: “Anh   với em,  đây là      với em,   nợ em. Nếu như em  vui, em sống   thì  thể  tìm  ,   sẽ luôn  ở đó. Hoặc là nếu em cần gì, cho dù là thứ gì cũng  thể  tìm  .”
Sắc mặt của Lương Triệu Thành lập tức trầm xuống.
Lời   khỏi miệng, Lâm Khê cũng lập tức hối hận,  cô  thể   những chuyện ?
Mà vẻ mặt của  cũng  vì lời  của cô mà xuất hiện bất kì sự  đổi nào, nhưng một chút ôn hòa ban đầu  cũng  còn gì nữa.
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Khê thực sự sợ rằng  sẽ   lời gì đó cô  thể chịu nổi.
Cũng may  chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền  cô, giống như đang  thật kĩ, một lúc lâu  mới hỏi cô, : “Lâm Khê, em đang nghĩ gì?”
Lâm Khê sửng sốt.
Cô đang nghĩ gì?
Anh đưa tay kéo cô  gần  một chút, hỏi cô: “Có  là vì  quá bận rộn,   nhiều thời gian ở bên em cho nên em cảm thấy  vui?”
Lâm Khê cảm thấy chua xót.
Anh cũng  ?
 cảm giác ấm ức  xuất hiện, cô  cảm thấy    tiền đồ.
Anh đưa tay xoa lên tóc cô, : “Có chuyện gì thì  với , nếu  thể    sẽ tận lực phối hợp với em.  cũng đừng  bất kì dính dáng gì với Hạ Hướng Viễn, đây là ranh giới cuối cùng của , bất kì chuyện gì cũng đừng  tìm  , cũng đừng  ý nghĩ về việc .”
Thực   cũng   tại     những lời .
 theo bản năng,     đến bước đó, cho nên  hết   rõ ràng  với cô, mặc dù đây   phong cách của .
Anh đối với cô,   chút gì đó  nhượng bộ  còn nhượng bộ nữa.
Nếu như là  của  đây, cô dám  với  những lời rõ ràng là dò xét đó,  sẽ trực tiếp  đầu rời .
Anh thực sự chán ghét tính cách  dây dưa   nắng mưa thất thường như .
 cuối cùng vẫn chịu đựng.
Anh vẫn  nỡ   với cô.