Lâm Khê: “Cậu gặp , khá là bận rộn, buổi tối cũng về nhà ăn cơm.”
Trình Âm: “Sáng nay tớ với nhà , sẽ về muộn một chút, tớ sẽ ăn cơm ở nhà . Sau đó ở nhà bài, chờ về chào hỏi một tiếng .”
Lâm Khê: “...”
Cô còn đang nghĩ là chiều theo ý cô nhóc , ngờ thì thấy một cách đó xa.
Anh đến trường học tìm cô?
Lâm Khê lập tức thở phào nhẹ nhõm, lông mày nhướng lên, bật .
Cô kéo Trình Âm về phía đó, trong lúc Trình Âm còn ngạc nhiên kéo đến cách mặt Lương Triệu Thành vài bước.
Lâm Khê buông cô , thẳng đến bên cạnh Lương Triệu Thành, khoác lấy tay đó với Trình Âm: “Trình Âm, đây chính là chồng của tớ, cần đặc biệt đến nhà tớ xem nữa.”
Lúc , hình như nên gọi là ‘chồng’, nhưng mà tại khi từ cô vẫn chút tiếc nuối, mặt nóng.
Trong lúc Trình Âm còn kinh ngạc, cô sang với Lương Triệu Thành: “Anh Lương, đây là bạn cùng bàn của em Trình Âm. Cậu em kết hôn nên cứ đòi gặp , em còn thường ngày bận, muộn mới về nhà. Cho dù đến nhà chúng cũng gặp , ngờ rằng đến đây .”
Cô với , gương mặt trắng nõn chút đỏ ửng nhàn nhạt, mi mắt cong cong, đôi mắt sáng như trời.
Lương Triệu Thành cúi đầu cô, tâm trạng suốt cả ngày hôm nay dường như tiêu tan hết, sợi dây căng cứng ban đầu cũng buông lỏng.
Đến mức yêu cầu ‘giữ một cách’ ở bên ngoài cũng quên mất, cô kéo cánh tay của còn đủ, xuôi theo cánh tay của xuống nắm lấy tay , tay của cô ôm lấy lòng bàn tay , đó ngẩng đầu lên gật đầu với bạn học nữ , chào hỏi: “Chào em.”
“Chào, chào .” Trình Âm chút lắp bắp đáp .
Lâm Khê mím môi , tạm biệt Trình Âm: “Được , tớ về đây, hôm khác sẽ mời đến nhà bọn tớ ăn cơm.”
Sau đó trong lúc Trình Âm vẫn còn trợn mắt há mồm, cô kéo Lương Triệu Thành rời .
Vừa , Lương Triệu Thành buông tay cô , Lâm Khê cũng để ý, khoác lên tay , cúi đầu gì đó với cô, cô : “Trình Âm trong trường học nhiều thích em, cho nên em mới với rằng em kết hôn , cứ tin, khác cũng tin. Bây giờ như , bọn họ sẽ còn tin nữa chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-141.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Lại hỏi : “Sao hôm nay đến trường học của bọn em?”
“Làm xong việc của hôm nay , đến đón em.” Anh ngắn gọn.
Khóe miệng Lâm Khê cong lên, gì nữa.
Ra khỏi cổng trường, kéo cô đến bên cạnh một chiếc xe Jeep việt dã, Lâm Khê kinh ngạc: “Đây là xe của hả? Anh mua xe ?”
“Là xe của .”
Anh : “ vẫn luôn để ở công ti, ít khi lái về.”
Vì ở gần công ti nên cần thiết, để xe ở công ti, những khác nhu cầu cũng thể trực tiếp lái .
Lâm Khê leo lên xe, quả thực hưng phấn.
Mặc dù kiểu xe cũ, nhưng vẫn là ô tô nha.
Cô chỗ một chút, sờ chỗ một chút, đợi khi lên ghế lái, đóng cửa xe , cô đầu sang : “Sao cuối tuần lái xe về, chúng thể ngoài chơi, em từng ngoài bao giờ.”
Lương Triệu Thành cô.
Anh thể là ?
Cô đưa tay kéo lấy , đó thò đầu lên hôn : “Sao bỗng nhiên đến trường học đón em, nhớ em ?”
Lương Triệu Thành kéo cô xuống: “Ngồi yên, đợi một chút.”
Lâm Khê còn đang suy nghĩ câu ‘đợi một chút’ của là ý gì thì thấy hướng lái xe của là về nhà của bọn họ.
Anh đưa cô bờ biển.
Ngoài xe là một khu vực bờ biển hoang vắng ít dân cư, thể thấy đá ngầm và vách núi trông thấy bến bờ, còn cả sóng biển, còn ánh nắng chiều tà chiếu trong biển kéo dài xa. Lâm Khê vô cùng kinh ngạc, đợi đến khi xe dừng , cô chút chờ mà mở cửa xe , xem một chút, nhưng kéo trong lòng, khảm trong n.g.ự.c . Cô còn kịp phản ứng, chặn môi cô , vội vàng mãnh liệt hôn lên môi cô.