Có điều Lương Hằng Nghị   chút hứng thú với việc xem giấy đăng kí kết hôn của hai  họ.
Anh  : “Cô   quan tâm đến chú. Cho dù   đang diễn kịch  , trong lòng cô  chú cũng  quan trọng  đến . Cho nên cô  mới  thể tươi  dịu dàng, mặt  đổi sắc, coi nhẹ như  trong lúc  đang chỉ trích cô .”
“Cô   phản kích  thế nào thì cứ phản kích thế đó. Nói thật, nếu như cô  đang diễn kịch giúp chú, cho dù   là nghé con mới sinh  sợ cọp  ,  cũng  thưởng thức dũng khí của cô .”
Thấy em trai  cuối cùng cũng  chút biến sắc.
Người khác  lẽ   , nhưng suy cho cùng   là  ruột,  quá quen thuộc với sự  đổi vẻ mặt của  từ nhỏ.
Anh  dừng một lúc  tiếp tục : “Có điều, nếu như là diễn kịch thì cũng đừng diễn quá mức, cũng đừng nhập vai quá sâu. Anh  lời của cô gái họ Hạ   tin ,  là những lời oán hận riêng, nhưng  cũng  thể  thấy sự sợ hãi của cô .”
“Có thể thấy  e rằng   trai  của cô  thực sự thâm tình với cô gái  của chú, mới  thể khiến cô  đến giờ vẫn còn sợ, sợ rằng Lâm Khê sẽ tiếp tục dây dưa với  trai cô .”
“Gặp mặt ngắn ngủi, ăn cơm một bữa,  khó mà  tâm cơ cô  thế nào, nhưng cô   quan tâm đến chú là thật. Có lẽ cũng  thể quá tuyệt đối, nhưng quả thực là nếu   chú cô  cũng   vấn đề gì.”
“Điều  e rằng trong lòng chú cũng   đúng ?”
“Triệu Thành, chú  diễn kịch cũng nên tìm một quân cờ  thể thực sự khống chế để diễn cùng. Đừng để đến cuối cùng  khiến  bỏng tay.”
Anh   xong cũng  quan tâm đến sắc mặt của Lương Triệu Thành nữa, đẩy cửa  .
Chiều hôm đó lên tàu rời khỏi Tân An.
Đợi  khi   rời , Lương Triệu Thành ở trong phòng cực kì tức giận.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhẫn nhịn  để  đá lên bàn,  rút bao thuốc từ trong ngăn kéo , hút liên tiếp hai điếu thuốc mới  thể đè xuống sự tức giận và nóng nảy  xuống.
Vì    cực kỳ ghét   cùng cha cùng  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-149.html.]
Bởi vì bề ngoài   là một  tính cách chẳng   , nhưng thực   là một  bình tĩnh tâm cơ sâu sắc.    cả  luôn  thể khơi dậy tính cách thô bạo lúc nhỏ của  ,  một  ngoại lệ.
Anh hút thuốc xong, mở cửa sổ  để gió thổi một lúc mới  ngoài.
Bên ngoài  yên tĩnh, chỉ  ở phòng bếp thỉnh thoảng truyền  một vài tiếng nước chảy cùng âm thanh bát đũa.
Lương Triệu Thành  đến cửa bếp hỏi thím Ngô: “Thím Ngô, Tiểu Khê và Tiểu Dã  ?”
“Tiểu Dã  thôn .”
Thím Ngô  chút bất an : “Tiểu Khê thì  lên lầu, Triệu Thành,    cả cháu  thích cuộc hôn nhân của cháu và Tiểu Khê ?”
Lúc Lâm Khê và Lương Hằng Nghị đối đáp với  thím Ngô vẫn còn ở trong bếp, cho nên bà  chỉ  rằng bầu  khí lúc ăn cơm  chút  đúng,  hề  đến chuyện hai bên tranh chấp.
Còn nữa, thái độ của Lương Hằng Nghị với Lâm Khê là hờ hững, nhưng vẫn khách sáo với thím Ngô.
“Không , con  của   là như .” Lương Triệu Thành phủ nhận.
“Ồ,  thì .”
Thím Ngô bật : “Theo thím thấy, cho dù ai ở cùng với Tiểu Khê một thời gian cũng đều sẽ thích con bé.”
Lại : “Anh cả cháu khó khăn lắm mới từ thành phố Bắc đến đây một chuyến,   ở  một hai ngày   ?”
“Anh   nhiệm vụ  , đến  vội.”
Lương Triệu Thành   lòng  nào  nhiều với thím Ngô,  vài câu liền : “Cháu lên  xem Tiểu Khê một chút, thím  việc .”
Lương Triệu Thành  lên lầu.
Lâm Khê   ở trong phòng, đang   cái chiếu trong phòng khách nhỏ cầm vở vẽ vẽ cái gì đó.