Có điều  đánh  ở bên ngoài, chột , sợ chị phát hiện  điều  đúng  lải nhải với ,  lên  xuống đều là vội vàng, cũng  chào hỏi cô.
Thím Ngô  Trần Dã,   Lương Triệu Thành, nhất thời   nên  với Trần Dã như thế nào.
Lương Triệu Thành nặng nề đặt đũa xuống: “Cháu mang lên cho cô .”
Bữa cơm  ăn như đang nhai sáp, nghĩ đến tuy rằng tính cách của cô , nhưng  là một  quật cường,  đây chính là như , hai  tức giận, hai  giận , cô   coi như   thấy , nên  gì thì  đó, một khi trốn tránh  thì trốn tránh cả tháng.
Nghĩ đến   trai luôn   nổi  tự tại đó  “cô   thèm để ý đến chú,   chú cũng chẳng ”, trong lòng giống như  lửa đốt.
Có điều cuối cùng vẫn là bản  thỏa hiệp với bản .
Thím Ngô lập tức thở phào: “Ài,  ,  điều chắc là cơm  nguội , thím đổi cho con bé bát khác.”
 là chiều hư cô .
Trong lòng Lương Triệu Thành nghĩ như , nhưng khi thím Ngô bưng bát cơm mang  đổi,  cũng   gì.
Đợi đến khi Lương Triệu Thành bưng cơm lên lầu, Trần Dã  thím Ngô, thím Ngô mới giải thích với : “Đều do cái tên nhiều chuyện Phương Đại Phú đó, suốt ngày chạy đến  mặt chị cháu   nước ngoài du học gì đó,  Hồng Kông học đại học gì đó.”
“Ai ya, mấy cô gái trẻ tuổi bây giờ ai cũng   nước ngoài,  du học thím cũng    ít.  mấy cô gái trẻ  ai là  du học ? Đều là  lấy chồng, nếu  thì là  ...”
Nghĩ đến  đang    là một đứa trẻ mười tuổi thì lập tức dừng lời .
 Trần Dã   hiểu, ánh mắt trầm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-157.html.]
Thím Ngô  chuyển đề tài,  tiếp: “Chính là vì chuyện ,  rể cháu  rằng Phương Đại Phú đưa cho chị cháu tài liệu du học gì đó nên dạy dỗ chị cháu vài câu, chị cháu đang  vui.  cháu cũng  cần lo lắng,   rể cháu ở đây sẽ   chuyện gì . Phương Đại Phú đó,  nào gặp  rể cháu cũng như chuột  thấy mèo.”
Không đợi thím Ngô  xong, Trần Dã  ‘đùng’ một tiếng  dậy,  đầu   ngoài.
Thím Ngô ‘ơ’ một tiếng: “Tiểu Dã, cháu    ?”
Bà   dáng vẻ hung hăng đó của , lúc  mới hối hận vì  lải nhải lung tung với , đứa nhỏ  cũng     tính cách hiền lành gì. Nhìn xem,  mặt vẫn còn đang bầm tím, xông  ngoài như    là   tìm cái tên Phương Đại Phú đó chứ?
Vội vàng gọi  : “Tiểu Dã, Tiểu Dã, cháu đừng  bậy.”
 nào  thể gọi  Tiểu Dã.
Cũng may bà  nghĩ đến Phương Đại Phú  mặc dù là một tên lòe loẹt đỏm dáng nhưng cũng  điều , đó chính là khéo đưa đẩy. Dù gì Tiểu Dã cũng là chủ nhà của  , còn  Lương Triệu Thành ở đây, cho dù Tiểu Dã nổi giận, chắc chắn   cũng  dám  gì Tiểu Dã. Lúc  mới yên tâm một chút, nhưng vẫn dự định đợi thu dọn bát đũa xong  sang chỗ nhà cho thuê xem một chút.
Lại  đến Lương Triệu Thành và Lâm Khê.
Lâm Khê vốn là trở về phòng.
Ban đầu đương nhiên là cô  tức giận.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở dĩ cô cân nhắc đến khoa nghệ thuật trường đại học Trung văn Hồng Kông còn   là vì   hai  tách   quá xa ? Nếu , lựa chọn đầu của cô đương nhiên là học viện Mỹ thuật Bắc Thành mà kiếp  cô  học, ở đó   nhiều  nhiều ký ức của cô, cho dù là trong việc học  trong tình cảm, trường cô   nhất là học viện Mỹ thuật Bắc Thành, chỉ là vì  nên cô mới  ở gần nhà một chút, cô mới lùi bước, cân nhắc đến học viện Mỹ thuật Hoa Thành cùng đại học Trung văn.
Đương nhiên cũng  cân nhắc về phương diện khác, nhưng  chắc chắn là một trong những nguyên nhân  quan trọng.
Có điều cô   là  tự   bực bội.
Vốn dĩ cô cũng  tính cách của Lương Triệu Thành,  lẽ   hiểu lầm gì đó về việc Phương Đại Phú đến đây, cô cũng  giải thích rõ  mới  thể tức giận đến như .