Vì áy náy và thương yêu cô nên lúc  Lương Triệu Thành trái ngược với vẻ tấn công thô bạo thường ngày, mặc dù lúc hôn vẫn còn dùng sức, nhưng  khắc chế đến mức xem như đặc biệt dịu dàng yêu thương , khiến cho Lâm Khê  một cảm giác như  cực kỳ quý trọng.
Cô cũng  ngờ rằng hai  sẽ  hòa nhanh như .
Cô còn tưởng rằng  chính là một khúc gỗ, sẽ luôn hung dữ, cho dù cô ném thành tích cho  xem  cũng sẽ  cúi đầu, vẫn sẽ đen mặt với cô vì vấn đề  đó.
  còn cúi đầu nhanh hơn so với tưởng tượng của cô.
Hoặc là, bỗng nhiên cô nghĩ rằng,  lẽ  còn yêu cô nhiều hơn so với tưởng tượng của cô.
Chữ ‘yêu’   hiện lên cũng khiến Lâm Khê  giật .
Thật    tin tưởng cô, nhưng cô cũng  tin   bao nhiêu.
Cô   thích cô.
 cô vẫn luôn nghĩ rằng do cô xinh ,  khá là to gan trêu chọc ,  rốt cuộc cũng là một  đàn ông, cũng  thể cầm cự .
Mà   là một  đàn ông   trách nhiệm, ngủ cũng ngủ , mặc dù   đến cuối cùng nhưng đối với  đàn ông như  cũng  khác gì , đương nhiên sẽ  trách nhiệm với cô.
 nếu là như , cô nghĩ  đàn ông như   lẽ cũng sẽ  dịu dàng với cô như , sẽ  tình nguyện nhẫn nhịn thỏa hiệp như .
Cô từ trong lòng  chui  ngoài,  đến ghế sofa  lui  một góc,  đầu  thì thấy bát đũa ở  bàn vuông.
Cô nghĩ nghĩ,  lâu như   mà  thím Ngô vẫn  lên thu dọn bát đũa chứ?
Cô  xem bát đũa, nhưng ánh mắt của  vẫn luôn  theo cô, mang theo chút dịu dàng lưu luyến.
Lâm Khê   mất tự nhiên  đầu  , lúc   tỉnh táo ,   chút ngại ngùng. Lúc  rõ ràng tức giận như , cảm thấy   tin tưởng cô,  cách giữa hai  lên đến mười vạn tám nghìn dặm,   chắc chắn cũng sẽ   nhiều vấn đề,  bây giờ  như thế  ?
Ban đầu cảm thấy tính cách và tư tưởng của hai  khác   lớn, gần như  khó dung hòa là thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-162.html.]
 bây giờ  cảm thấy  cũng  bất chấp lý lẽ đến như ,  chịu  cô  chuyện, cũng tình nguyện bao dung cô, cảm giác  cũng là thật.
Cô vẫn luôn cảm thấy     nhạy bén.
 cảm giác  và  , sự chênh lệch cũng   lớn bình thường.
Chẳng lẽ đây là vì  yêu đương  đối phương đều mang theo kính chọn lọc?
“Có   đây  vẫn luôn cảm thấy em sẽ  thi đỗ đại học ?”’
Lâm Khê suy nghĩ cảm giác chênh lệch giữa  và  , thử hỏi : “Vậy em bỗng nhiên thi đỗ đại học,   thể tiếp nhận ?”
“Bắc Thành hoặc là Hồng Kông, kiểu trường mỗi năm chỉ  thể gặp mặt  kì nghỉ đông và nghỉ hè thì  thể.”
Anh  lừa gạt cô,  thẳng: “Hoa Thành thì  thể.”
Nói xong, hình như  cân nhắc một chút   : “Lộ trình   cần quá lo lắng, lái xe thì chỉ cần  một, hai tiếng đồng hồ, chúng   thể thử dọn nhà qua đó. Cuối tuần  sẽ đến thành phố Hoa ở, như  em sẽ  cần   cực khổ nữa.”
“Còn về Tiểu Dã, nó  thể ở bên  với chúng , hoặc  thể trực tiếp chuyển sang bên đó  học, chuyện  theo ý của các em, đợi  khi em thi đỗ  chúng  sẽ bàn bạc thêm chuyện .”
Lâm Khê  ngẩng đầu lên  .
Nhìn biểu cảm hiếm khi nhàn rỗi trong lúc  chuyện của , trong nháy mắt như  dội một gáo nước lạnh.
Cái gì mà ‘yêu’ cô nên tình nguyện bao dung cô, cô đúng là quá tự đa tình .
Thái độ lúc  và  của  khác  nhiều như , chẳng qua là vì cô  học ở học viện Mỹ thuật Hoa Thành là nơi  trong phạm vi mà     thể chấp nhận .
Anh vốn bận rộn nhiều việc, từ thứ hai đến thứ sáu  ít khi về nhà ăn cơm tối,  thật cô ở thành phố Hoa  là ở đây cũng   ảnh hưởng quá lớn đối với ,   chừng  còn cảm thấy ít  một   phiền .
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu như cô kiên trì   học viện Mỹ thuật Bắc Thành, chắc chắn là  sẽ  còn ở bộ dạng dịu dàng như  nữa.