Nghĩ thông suốt điều , chút ngọt ngào ban đầu vì sự dịu dàng ban đầu và sự triền miên của hòa lẫn với một hương vị khác.
Cô khẽ ‘hừ’ một tiếng: “Vậy em học đại học mất bốn năm, em chắc chắn sẽ cân nhắc việc con trong lúc học đại học, thể chấp nhận ? Liệu vì tuổi tác lớn con mà gây áp lực, mà cho em sắc mặt ? Còn cả phía nhà , liệu vì chuyện mà em ?”
Cho dù học xong đại học thì cũng còn quá sớm.
Có điều nghĩ đến việc lớn tuổi như , ở thời đại nếu như đến ba mươi bốn mươi tuổi mà vẫn con, sẽ bao nhiêu bàn tán đây.
Dù cứ để .
Lương Triệu Thành hai câu vẫn chỉ cau mày một cái, đến câu phía trực tiếp đen mặt .
Là vì câu ‘liệu vì tuổi tác lớn’ .
Lâm Khê điều , chỉ thấy đen mặt thì càng vui.
Dẩu môi một chút mặt .
Lương Triệu Thành gương mặt nhỏ nhắn non nớt hồng hào của cô, đôi môi như cánh hoa tươi còn lưu giữ hạt sương của sáng sớm, vấn đề tuổi tác thật sự chút tổn thương khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ban đầu chê cô nhỏ tuổi, bây giờ cô bắt đầu chê già .
Anh : “Đợi đến khi em thì mới , cần để ý những khác.”
vẫn là xụ mặt mà .
Lâm Khê nhào đến, bóp lên gương mặt hừ nhẹ: “Nói một cách cam tâm tình nguyện như , tóm là em , sinh thì tìm phụ nữ khác mà sinh cho .”
Sắc mặt Lương Triệu Thành đen .
Cho nên, thể trách ?
Chỉ cần thỉnh thoảng cảm thấy cô hiểu chuyện một chút, cô sẽ bắt đầu càn quấy.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-163.html.]
Nhà cho thuê của nhà họ Lâm.
Trần Dã xong lời của thím Ngô đúng là tìm Phương Đại Phú.
Phương Đại Phú ở tầng một, Trần Dã đến đó, đá đá cửa căn phòng của .
Cửa phòng đá ‘đùng đùng đùng’, Phương Đại Phú vốn đang thu dọn đồ đạc, hôm nay là thứ bảy, về quê một chuyến. Tiếng đập cửa đột nhiên mà sợ hết hồn hết vía, khách bình thường nào đến gõ cửa mà dùng chân đá ?
Anh mở cửa, từ trong khe cửa thấy đến là Trần Dã mới thở phào nhẹ nhõm : “Tiểu Dã, lúc em đến đây?”
Chiều thứ bảy, thằng nhóc ngoài chơi?
Trần Dã nheo mắt : “Nghe rảnh rỗi cho nên đến đây tìm chơi.”
Vẻ mặt như , mặt còn mấy vết tím bầm, Phương Đại Phú mà da đầu chút tê dại.
Anh xung quanh phòng một chút, lấy một con búp bê mô phỏng thật xuống nhét cho Tiểu Dã : “Anh nhàn rỗi, đang thu dọn đồ đạc về quê ? Cầm chơi .”
Trần Dã kết liễu con búp bê trơn bóng , cầm trong tay còn cảm giác co giãn, mềm mềm lành lạnh, ghét bỏ mà vứt lên giường: “Không cần.”
Lại : “Anh rảnh rỗi thì chạy đến chỗ chị du học gì đó gì, cho , nếu như chị thực sự xúi giục mà du học thì xem dạy cho một bài học khiến nổi nữa ?”
Phương Đại Phú:
Cuối cùng cũng hiểu thằng nhóc chạy đến để gì .
“Ôi chao, tiểu tổ tông.”
Phương Đại Phú vội vàng giải thích: “Ban đầu chỉ là đến chuyển lời thôi, thực sự là vì thầy giáo cảm thấy chị em thiên phú trong việc vẽ tranh nên mới với cô . Cô , kết hôn với rể em, còn dám nhắc đến chuyện nữa?”
“Lần thực sự là chị em chủ động đến tìm nhờ giúp cô lấy tài liệu tuyển sinh của đại học Trung văn bên Hồng Kông, mới nhờ lấy giúp cô mang sang cho cô , nhưng nửa câu chuyện khác đều nhắc đến. Anh em , bây giờ dù thế nào cũng sẽ chuyện du học với cô nữa. Em còn rể của em ? Anh cũng chết.”
Trần Dã quan sát từ xuống , hừ một tiếng : “Tốt nhất là thật, lúc về sẽ hỏi chị , nếu thật, cho dù rể thì cũng sẽ để sống .”
Trong lòng Phương Đại Phú thầm mắng thằng nhóc lên trời , nhưng ngoài mặt vẫn tươi đáp: “Em hỏi chị em , chuyện đúng là oan.”