Lâm Khê  Trần Dã.
Đứa nhỏ  đang cắn răng, cắn đến mức quai hàm cứng nhắc.
Thấy  như , trong lòng Lâm Khê lập tức mềm nhũn, cô  đứa nhỏ Trần Dã   giáo dục thật mạnh tay. Nếu   lỗ mãng như ,  tay   nặng nhẹ, nếu như thực sự đánh   xảy  chuyện gì thì chính là tổn thương  thể cứu vãn. Đối với bản    đối với  khác đều như .
 mà lúc ,    như  khoác lên một lớp vỏ kiên cố, bên ngoài cắm đầy gai nhọn.
Cô    nhiều , vẫn nên để  tiêu hóa  .
Cô nhẹ nhàng thở ,  với Lương Triệu Thành: “Trước đây em còn  bằng Tiểu Dã, luôn dựa  sự bảo vệ của nó đấy.”
Có  nhiều lúc, thực sự cũng vì tính cách  của Tiểu Dã, bảo vệ nguyên chủ,    thể mềm lòng chứ?
Nghĩ như , cô cũng   tư cách dạy dỗ .
Cô   đầu  Trần Dã, đưa tay   ôm lấy : “Được , chị lên lầu  ngủ , em nghỉ ngơi  suy nghĩ thật kĩ . Tạm thời chị sẽ  nhắc đến chuyện  nữa, đợi khi nào em   với chị thì chúng  sẽ , hoặc là  một  chuyện em  hỏi  Lương cũng .”
“ mà em  nhớ kỹ, bất cứ lúc nào chị cũng là  thương yêu em nhất, cũng sẽ luôn ở bên cạnh em, đừng cảm thấy buồn cũng đừng cảm thấy cô độc.”
Cơ thể nhỏ nhắn của Tiểu Dã cứng đờ.
Lâm Khê buông  , trong lúc  vẫn đang trợn mắt  cô,  ánh mắt  kinh ngạc   chút chán ghét nhưng   chút kiêu ngạo vui mừng của , cô bước lên lầu.
Lương Triệu Thành cũng  kinh ngạc vì những lời của Lâm Khê.
Anh cũng  theo Lâm Khê  lên lầu, đợi khi cô  đến bên trong mới chuyển ánh mắt về  sang Tiểu Dã hỏi: “Em    ngoài  dạo chút ?”
Trần Dã: “Em  ngoài đây.”
Hình như  vốn  định   ngoài.
Cậu cảm thấy cho dù là chị gái   rể  đều  dáng vẻ như đang dạy dỗ , kết quả chị của   câu đó   lên lầu  ngủ, lên, lầu, , ngủ.
Ánh mắt của  rể  đều  theo chị  ,  còn nhớ  đến ?
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-171.html.]
Những gai góc ban đầu  xù lên lập tức ủ rũ.
Trần Dã tự   ngoài một chuyến.
Trần Dã  mới  ngoài   thấy Thạch Đầu nhà bà ba.
Thằng nhóc  đang thò đầu   ở  cửa nhà .
Trần Dã đá viên đá  chân một cái, viên đá bay đến chỗ Thạch Đầu,  hỏi: “Cậu  gì ?”
Thạch Đầu sớm  quen với công kích của Trần Dã, nghiêng  một cái  né  sự tấn công của ,  đáp: “Tớ thấy cả nhà tên họ Hùng  đến đây nên mới lo lắng cho , tới đây xem một chút? Cậu  ?”
Cậu    từ  xuống : “Chị gái và  rể    gì  chứ?”
Trần Dã trừng mắt  .
Thạch Đầu chép miệng: “Tại  tớ    chị như  chứ? Nếu như chuyện  là do tớ , tớ   , cha tớ chắc chắn sẽ   hai lời mà lấy dây mây  quất cho tớ một trận , chị của  thật là bao che.”
Thạch Đầu thực sự  hâm mộ  ghen tị.
Cậu thực sự hâm mộ Trần Dã.
Cần cha  ông bà nội để  gì? Một chút chuyện nhỏ  khiến   đánh đến gào  inh ỏi, trầy da sứt thịt,  gì cũng  tự do. Trần Dã thật là sướng, mỗi ngày  gì chị  cũng  quản ,  gì chị  cũng sẽ mua cho,  cần thì cũng mua cho, cái gì cũng nuông chiều ,  chuyện gì thì còn   rể   chỗ dựa, quả thật là...
Lời  khiến trong lòng Trần Dã cảm thấy là lạ.
Cậu vốn định trừng mắt thêm  nữa, nhưng cuối cùng  nhếch môi, giơ chân  đá Thạch Đầu thêm một cái, mắng: “Đó là vì  thiếu đòn.”
Lúc  Thạch Đầu  kịp né,    ăn một cú đá, nổi giận xoay  đạp  Trần Dã. Trần Dã  thể tránh nhưng   tránh, cứ để cho  đá. Lúc  trong lòng Thạch Đầu mới thoải mái hơn,  : “ nhà họ Hùng đó quả nhiên   thứ .”
Vừa   kể  những lời mà nhà họ Hùng   khi rời khỏi nhà họ Lâm cho Trần Dã .
Trước đó nhà họ Hùng  khỏi cửa,   đang ở bên ngoài.
Nhà họ Hùng phẫn nộ, cũng  chú ý đến những lời mà   đều    khác  .
“Tiểu Dã, bọn họ còn    nhà họ Trần một chuyến, để ông chủ  thấy vết thương của Hùng Thiên Thụ. Nói cái gì mà như  còn  hiệu quả mạnh hơn là  loạn ở đây, bọn họ  ý gì? Ông chủ trong lời bọn họ là  cha cặn bã  của  ?” Thạch Đầu hỏi Trần Dã.