Trần Dã mấp máy môi, trong lòng  nghĩ đến những lời  đó chị  .
Câu   hỏi Thạch Đầu: “Cậu  xem  phụ nữ  quan tâm nhất là cái gì?”
“Hả? Người phụ nữ nào?”
Thạch Đầu  chút  theo kịp tiết tấu của Trần Dã.
Trần Dã trợn mắt  .
Dù  cũng là  em  mấy năm lăn lộn với , Thạch Đầu nhanh chóng hiểu  Trần Dã đang  đến ai.
Cậu ‘’ lên một tiếng: “Còn  thể quan tâm cái gì? Tiền đó, nếu  lúc   còn sống bà   sinh con cho cha   gì? Chẳng lẽ còn mong chiếm lấy bản  cha  ?”
Ở trong  cảnh xã hội  đổi, bạn bè  thích giàu phất lên, cho dù bọn họ vẫn còn nhỏ, nhưng  gặp  nhiều thứ , đương nhiên là cũng hiểu .
Trần Dã mím môi.
Tiền ?
Vậy sớm muộn gì  cũng sẽ khiến cho bà   lấy  dù chỉ một đồng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên , Lâm Khê  lên lầu.
Cô cũng  ngủ, cô cầm băng ghi âm  lật qua lật ,  suy nghĩ.
Lương Triệu Thành  lên, hỏi cô: “Đang nghĩ gì ?”
“Em đang nghĩ chuyện của Tiểu Dã.”
Lâm Khê trầm ngâm một chút  : “Trước đó phía nhà họ Trần   ai đến, chủ yếu chắc là vì ông cụ Trần  bệnh. Yên tĩnh trong thời gian dài như , chung quy cũng là một tai họa ngầm, em sợ lỡ như bọn họ tranh giành quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã với em. Thật  nếu xét về mặt pháp luật thì em   bất kỳ phần thắng nào.”
Đối diện là ông bà nội và cha ruột của Tiểu Dã.
Nhà họ Lâm bọn họ bây giờ chỉ còn  một  cô, chỉ là một  chị họ mười chín tuổi.
“Em  thể để chuyện  xảy .” Cô chầm chậm .
Đêm đó Trần Dã  với Lâm Khê, bảo cô gọi điện cho ông cụ Trần.
Lâm Khê   nghĩ rằng thằng nhóc   đổi nhanh đến .
 điều  cũng chứng minh thằng nhóc   hề cố chấp, thật  là một   linh hoạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-172.html.]
Cô  đầu  với Lương Triệu Thành: “Em cảm thấy Tiểu Dã còn mạnh hơn  một chút.”
Lương Triệu Thành khịt mũi coi thường.
Lâm Khê cũng  chờ đợi, trong tối hôm đó liền  đến cửa hàng nhỏ ở đầu thôn gọi điện thoại cho nhà họ Trần.
Là một  đàn ông trung niên  điện thoại.
Lâm Khê : “Xin chào,  tìm ông cụ Trần.”
Đầu dây bên  chuyển điện thoại cho ông cụ Trần.
Lâm Khê chào hỏi xong, : “Ông Trần, cháu là Tiểu Khê, Lâm Khê của nhà họ Lâm, chị họ của Tiểu Dã. Vài ngày  cháu   ông  bệnh nên cháu định ngày mai đưa Tiểu Dã đến thăm ông một chút,    tiện  ?”
Giọng  khách sáo uyển chuyển, Tiểu Dã  mà trợn mắt.
Ông cụ Trần  mà ngẩn .
Người già xem trọng con nối dõi, cháu trai trưởng chính là tâm bệnh của ông.
Năm đó con trai của ông   chuyện khốn nạn đó, con dâu qua đời,  khi lâm chung đem con gửi nhờ cho nhà thông gia, dù ông   giữ cháu trai  nhưng nào  mặt mũi mà tranh?
Sau đó cũng  nhiều  ông  đón cháu trai về, nhưng đứa bé   hận cha  thấu xương, hận nhà họ Trần bọn họ, sống c.h.ế.t  chịu  . Lúc đó bà thông gia vẫn còn sống, nhà họ Trần bọn họ  hổ thẹn trong lòng, ông cũng  còn cách nào.
Lại đợi đến khi hai ông bà cụ nhà họ Lâm  lượt qua đời, ông  đưa con trai  đón một , kết quả  tức giận đến bệnh nặng, lúc   mới khỏe .
Cháu trai trở nên như , trong lòng ông  bắt đầu tiếc nuối vì ban đầu  tranh giành quyết liệt.
Nhà họ Lâm bên    còn bề , lúc  ông  nổi tâm tư cương quyết đòi cháu trai về.
 rốt cuộc vẫn còn  chút băn khoăn.
Vào lúc   thấy nhà họ Lâm bỗng nhiên gọi điện thoại đến  là  đưa Tiểu Dã về thăm ông, đương nhiên là ông vô cùng kích động.
Đợi khi cúp điện thoại, trong đêm đó ông  với bà cụ Trần cháu trai sắp về , bảo bà mau  chuẩn .
Bà cụ Trần: ??
Sáng hôm  lúc ăn sáng, ông cụ Trần  với con dâu Diệp Mỹ Dung: “Hôm nay cháu cha  về nhà, nó  thích con, Mỹ Dung , hôm nay con  ngoài tránh mặt  một chút.”
Diệp Mỹ Dung: ??
Hôm nay là chủ nhật, là ngày cả nhà họ Trần đoàn viên, trưa nay nếu như   gì ngoài ý , một  là con gái lớn Trần Đông Mai, một  là con gái út Trần Đông Lan cũng sẽ đưa chồng con của bọn họ về ăn cơm trưa.
Trần Đông Bình  thấy cha   cũng  ngạc nhiên.