Lâm Khê gật đầu : “Ừm, em thích em nhỉ, cho nên em mới với khắp nơi, khi còn nhỏ em ấn em xuống nước, thiếu chút nữa khiến em c.h.ế.t đuối, còn chuyện cứ tìm cơ hội g.i.ế.c c.h.ế.t em nữa. Là do em vu khống em, em vu khống là gì chứ? Chính là dối, cố ý với khác em tệ bao nhiêu, xa bao nhiêu, như sẽ ghét em .”
Mọi đấy đều sốc.
Trần Gia Phúc càng ngớ .
“Cô Lâm!”
Trần Đông Bình bất mãn quát lớn với Lâm Khê.
Chỉ là còn đợi Trần Đông Bình câu tiếp theo, Trần Gia Phúc ngớ xong kêu lên : “Sao em vu khống ? Khi còn nhỏ chính là xém chút nữa khiến em c.h.ế.t đuối, chính là cứ tìm cơ hội là bắt nạt em, g.i.ế.c c.h.ế.t em. Anh vốn dĩ xa, nếu trở về, khẳng định sẽ cướp đồ của em, cướp ông nội bà nội, còn hại em nữa!”
Mọi :
Sắc mặt gọi là đặc sắc.
Hiện trường gọi là hít thở thông.
“Cô Lâm.”
Vẫn là Trần Đông Bình phá vỡ sự yên lặng , sắc mặt ông vô cùng khó coi, với Lâm Khê: “Cô Lâm, cô với con nít mấy lời ?”
“Sao với nó mấy lời , ông ?”
Nụ mặt Lâm Khê biến mất.
Cô lạnh lùng về phía Trần Đông Bình: “Ông cạm bẫy chồng chất trong lời con trai ông ? Một đứa trẻ mới sáu bảy tuổi, rõ ràng lời nó xong thì cực kỳ chán ghét Tiểu Dã, sợ em trở về vô cùng. Lại còn trưng nụ cố ý , ‘ về em sẽ đem đồ chơi của em cho mượn chơi, đem phòng mà ông nội bà nội sẽ thư phòng cho em cho phòng’, đây rốt cuộc là ai dạy nó?”
“Lần cũng là dùng cách , đến nhà họ Lâm chọc giận Tiểu Dã, nhưng với bên ngoài thì truyền cái danh Tiểu Dã thô bạo độc ác, ngỗ nghịch bất hiếu, khiến ông nội tức sắp c.h.ế.t nhỉ?”
“Đó cũng là chuyện tự nó gây !”
“Năm đó em mới sáu tuổi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-175.html.]
Lâm Khê dậy, lạnh lùng : “Năm đó em mới sáu tuổi, còn đang đau buồn khi mất , chuyện và ở bên cạnh đều như đổi hết, còn cho phép em buồn bã, phẫn nộ ?”
“Lúc của em nên tiếp nhận em , trấn an em ? mà bên cạnh hề , chỉ một đàn bà mưa gió mà tính kế em , vu khống em với bên ngoài, gì mà ấn em trai ruột của nước xém chút nữa c.h.ế.t đuối. Trăm phương ngàn kế g.i.ế.c c.h.ế.t em trai ruột và kế đang thai cơ đấy, e rằng các cố kỵ đứa bé trong bụng nên xem em như yêu quái mà đề phòng nhỉ?”
Mặt Trần Đông Bình biến thành màu gan heo.
Ông cả giận : “Cô Lâm, chuyện năm đó cô rõ .”
“ rõ ư, rõ.”
Lâm Khê , cô Trần Đông Bình, châm chọc : “Ông Trần thể ăn nhiều năm như , còn càng càng lớn, nghĩ chắc cũng đầu óc, e rằng trong lòng cũng rõ chứ nhỉ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cho nên cô Lâm đưa Tiểu Dã tới đây là để hỏi tội ?”
Một giọng nữ từ lầu truyền đến.
Lâm Khê ngẩng đầu thấy một phụ nữ mặc áo gấm hình hoa to, tóc uốn gợn sóng từ lầu xuống.
Sắc mặt bà lạnh lẽo, thoáng qua Trần Dã, con ngươi co một chút, đưa tay kéo Trần Gia Phúc và Trần Gia An về phía bà , ấn bả vai bọn nó trấn an. Rồi đầu cúi cung kính về phía ông cụ Trần đang sa sầm mặt đang nghĩ gì, cuối cùng mới đầu về phía Lâm Khê.
“Cho nên hôm nay cô Lâm đây đưa Tiểu Dã đến danh nghĩa là đến thăm ông nội thằng bé, thực tế là tới hỏi tội nhà họ Trần chúng ? Nếu là vì chuyện năm đó, cô Lâm trách thì trách là , năm đó Đông Bình và cha chồng tận lực chăm sóc cho Tiểu Dã.”
“Chỉ là khúc mắc trong lòng Tiểu Dã quá sâu, mang nhiều oán hận, đó ông bà nội cô tới đón thằng bé, chính thằng bé cũng , cha chồng bất đắc dĩ mới đồng ý.”
Diệp Mỹ Dung một tràng thật giả lẫn lộn, lập tức khiến cục diện căng thẳng ban đầu bớt từng chút, cũng mỹ kéo nhà họ Trần xuống.
Cuối cùng mấu chốt vẫn là Trần Dã “khúc mắc quá sâu, mang nhiều oán hận”.
Lâm Khê cũng cắt ngang bà , chỉ mặc bà vô cùng nhập tâm mà .
Chờ bà xong mới khẩy, : “Bà đang gì đấy nhỉ? mà quan tâm mấy món nợ cũ đó của bà?”
Cô về phía ông cụ Trần vẫn hề lên tiếng: “Ông cụ Trần, hôm nay cháu đưa Tiểu Dã đến đây thật sự là tới thăm bệnh tình của ông, nhưng trừ việc , kỳ thật còn chuyện khác.”