Nhà họ Trần , cô lấy quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã, bọn họ bỏ  bao nhiêu m.á.u mới là lạ, tám phần là cho cô cổ phần,  đó hoặc xài hết để  một cái xưởng trống rỗng hoặc như  , giở trò gì đó khiến cô  lấy  gì.
 cô mong bọn họ sẽ đưa  ý ,  đó thấy  tới tay thì sẽ xử lý hết.
Đến lúc đó, Diệp Mỹ Dung và  nhà họ Diệp tự nhiên sẽ   xử lý.
 cô  định  tự   tay, khiến lông gà đầy đất.
Cô  như , Lương Triệu Thành  nghĩ đến gì đó, mặt   trầm xuống.
Anh nghĩ đến Hạ Hướng Viễn .
Nếu nhà họ Trần thật sự đưa cổ phần nhà máy, cô  bán,   là  bán cho Hạ Hướng Viễn ?
Lòng  Hạ Hướng Viễn gian trá bao nhiêu, cô  là  cố chấp,    bọn họ  bất kỳ sự tiếp xúc gì.
Huống chi cô  cô  quên  nhiều chuyện  , nếu tiếp xúc nhiều  nhớ  thì   bây?
Lâm Khê thấy vẻ mặt   vui, cô cũng   mà  hứng thú,   thể suy xét    diện nên   xuống hai bước, : “Nếu em  chỗ nào suy xét  chu  thì  cứ  với em, em  em suy xét vấn đề  kỹ càng như .”
Anh  thể  chỉ là  ghét Hạ Hướng Viễn,   bọn họ  bất kỳ tiếp xúc gì ?
“Không .”
Anh : “Xem  nhà họ Trần  quyết định thế nào .”
Nói xong liền xoay  rời .
Lâm Khê  bóng dáng ,    hiểu.
Cô cũng chỉ là nghĩ thần kinh cô tương đối thô,  thể chịu  , nếu  quả thực cô khó mà tin nếu  và  khác cùng  sinh sống,  cuộc sống sẽ ngột ngạt và vô vị như thế nào.
Đương nhiên  lẽ     cảm thấy.
Bên phía Lâm Khê  thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-187.html.]
Bởi vì vốn dĩ mục đích của Lâm Khê chỉ là  lấy  quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã, cắt đứt hậu hoạn, còn về cổ phần nhà máy gì đó đều chỉ là thuận tiện, đó chỉ là  cho Tiểu Dã chút lợi ích,  khiến nhà họ Trần tấm tức.
 phía nhà họ Trần thì hầu như là trải qua một đêm mất ngủ.
Sau khi Trần Đông Bình và ông cụ Trần  xong thì  khỏi phòng việc, Diệp Mỹ Dung  chờ ông  ở bên ngoài, kéo ông  về phòng  chuyện.
“Thật sự  cho Tiểu Dã 30% cổ phần nhà máy ?” Diệp Mỹ Dung hỏi Trần Đông Bình.
Vừa  bà   sớm moi   từ chỗ bà cụ Trần.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoàn  giao quyền nuôi dưỡng Trần Dã cho nhà họ Lâm, bà   nên quá vui mừng.
Bao nhiêu năm nay bà  dùng trăm phương ngàn kế cũng chính là sợ ông cụ Trần còn  từ bỏ ý định, một hai  đưa thằng nhóc mồ côi Trần Dã  trở về bên  để nuôi dưỡng. Trẻ con bình thường bà   sợ, bà  thật sự sợ đồ mồ côi , rõ ràng vẫn là một đứa trẻ, nhưng chạm mắt với   khiến bà  sợ hãi trong lòng.
 đưa  30% cổ phần nhà máy?
Bà    vui.
Cho dù trong đầu bà  hiện lên trăm ngàn cách để vắt kiệt nhà máy,   cái khác nhưng vẫn  vui.
Hơn nữa nhà máy  là của Trần Đông Bình và bà , vốn  liên quan gì lắm với ông cụ.
Trần Đông Bình liếc bà ,  lên tiếng.
Diệp Mỹ Dung lập tức : “Vốn dĩ Tiểu Dã  nuôi bên cạnh , đồng lòng với ,   giao hết  bộ nhà máy cho nó em cũng   ý kiến.  bọn họ   trả Tiểu Dã cho nhà họ Trần chúng , Tiểu Dã cũng   ý định trở về,    chúng  nhà máy. Đây  biến nhà máy nhà họ Trần chúng  thành của nhà họ Lâm ?”
“Vậy em  xen  ?”
Trần Đông Bình   từ chỗ ông cụ nhà , lúc  khó khăn lắm mới bình tĩnh tâm trạng   Diệp Mỹ Dung nhảy  nên : “Em    đây? Em   Lương Triệu Thành  là ai ? Em để con bé nhà họ họ Lâm   kiện,  náo loạn, tố em mưu sát  Tiểu Dã,  vu khống Tiểu Dã mưu sát em ruột, hất nước bẩn cho Tiểu Dã khắp nơi,  đặt nó  chỗ chết? Những việc    đều là em   ?”
“Bảo em đừng sinh em lén lút sinh, sinh xong  còn  đến  mặt  Tiểu Dã nhảy nhót cho cô  thêm tức, khiến cô  tức chết,  cửa  từng chỗ đều  chấp nhận Tiểu Dã. Nếu em  một chút áy náy,  một chút lòng bao dung,  việc  tuyệt tình như  cũng sẽ   đến nước !”
Diệp Mỹ Dung:
Mặt bà  lúc xanh lúc trắng   đỏ,  cãi ,  phát giận   như là    bóp lấy khí quản mà  thể nào cãi  nỗi, chỉ nghẹn một bụng tức, thiếu chút nữa khiến  sặc chết.
Bà  cũng  lúc  là lúc bất thường,  thể giống bình thường một  hai nháo đạt  mục đích, lúc  bà  còn dám  loạn, ông cụ và bà cụ ngoài  sợ là sẽ căm hận bà .