Trần Đông Bình phát giận với Diệp Mỹ Dung một hồi  xoay    ngoài.
Ông  đến nhà máy, tìm  tín  tra sổ sách mấy năm nay, một bên kiểm toán, một bên sai   nữa tổng kết  báo cáo mấy năm nay.
Chính là  tra thì  ,  tra thì giật .
Mấy khoản trong đó chẳng    cũng quá nhiều, còn  các loại nguyên liệu, phí hao tổn,  trong nghề  thấy  rõ ràng  đúng.
Có vài thứ   ông  thật sự , nhưng  chút đỉnh là một chuyện, lúc   bộ bày   mặt  là một chuyện khác.
Trần Đông Bình chà mấy sổ sách đó lên bàn, dằn vặt.
Ông  dằn vặt chính là, rốt cuộc cứ như , trong tình huống căn bản   ý đồ thật sự của đối phương mà trực tiếp đưa cổ phần nhà máy, đưa nhược điểm tới tay đối phương,  là đưa lợi ích khác, ví dụ như bất động sản.
 mà tính linh hoạt của cổ phần nhà máy  lớn, nếu đối phương  hiểu ngành nghề  nhưng khả năng hoạt động  lớn thì bất động sản  đưa  chính là thật sự đưa  mất.
Ông  dằn vặt hồi lâu, cuối cùng cắn chặt răng.
Cổ phần thì cổ phần .
Tuy phiền toái một chút, nhưng chỉ cần giở chút thủ đoạn, ông   thể khiến cô gái nhà họ Lâm    chút lợi lộc nào.
Nếu ý của cô là  nhà họ Trần bọn họ hoặc Diệp Mỹ Dung gặp phiền toái, mấy sổ sách  của ông  sạch sẽ,  sạch sẽ chính là nhà họ Diệp và Diệp Mỹ Dung,  để cô từ từ mà tra, từ từ mà cắn lấy là , xem cô  thể cắn  kết quả gì.
Mà bên , một luật sư  nhà họ Trần bàn với ông cụ Trần về thoả thuận nuôi dưỡng.
Chiều ngày hôm , ông cụ Trần  dẫn theo Trần Đông Bình đến nhà họ Lâm.
Ông cụ Trần cầm mấy sổ sách báo cáo tổng kết mấy năm nay của nhà máy mà Trần Đông Bình đưa cho ông, giao cho Lâm Khê: “Cô Lâm, cô  thể xem sơ kết quả kinh doanh mấy năm nay của nhà máy của dượng cô, mấy năm  quả thật lời  chút tiền.  khoản tiền kiếm  đều  nó mở rộng nhà xưởng, mướn công nhân, đổi mới thiết  máy móc mà tiêu hao gần hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-188.html.]
“Mấy năm nay, nhà máy càng ngày càng nhiều,  nhiều thương nhân Hồng Kông cũng trực tiếp xây nhà máy ở đây, chúng  hầu như chỉ  thể dùng phí tổn tiêu cho bọn họ. Lợi nhuận kiếm đuợc càng ngày càng ít, kỳ thật nhà máy  càng ngày càng  đáng giá.”
“Nếu cô   Tiểu Dã lấy 30% cổ phần nhà máy , chúng    ý kiến, trái  hy vọng cô xem nhà máy    là của Tiểu Dã mà  thể giúp đỡ chúng  nhiều hơn, khiến nhà máy  thể phát triển  thêm.”
“Chỉ là, nếu cô chê nhà máy  phiền phức, chỉ cần cô  thể đồng ý trả quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã  cho nhà họ Trần chúng , chúng   thể lập tức sang tên hai căn bất động sản cho Tiểu Dã.”
Hai căn bất động sản?
30% cổ phần nhà máy quần áo của
nhà họ Trần các  nhưng chỉ bằng hai căn bất động sản.
Lâm Khê  khẩy.
Cô lật sổ sách báo cáo tổng kết, lật xong   đưa cho Lương Triệu Thành ở bên cạnh, lúc  mới  đầu   ông cụ Trần: “Vậy cháu tìm kế toán đến xem , hai ngày nữa sẽ để họ đến nhà máy của các  . Còn về quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã thì chuyện   cần thương lượng, cháu sẽ  từ bỏ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Còn về hai căn bất động sản, cô tin tưởng bán 30% cổ phần   khẳng định  chỉ là hai căn bất động sản.
Hai bên mặc cả tới tới lui lui cả một buổi trưa, cuối cùng nhà họ Trần vẫn là từ bỏ quyền nuôi dưỡng Trần Dã, hơn nữa còn chuyển nhượng 30% cổ phần xưởng quần áo nhà họ Trần cho Trần Dã.  trong điều khoản  quy định, tuy Lâm Khê  quyền nuôi dưỡng Trần Dã, nhưng   quyền giúp Trần Dã đổi họ. Trần Dã cần  họ Trần, vẫn là con cháu nhà họ Trần, nếu  sẽ mất  tư cách lấy  xưởng quần áo Trần thị.
Ngoài , nhà họ Trần yêu cầu Trần Dã ngày lễ, ngày tết về nhà họ Trần để ăn lễ, đón tết.
Lâm Khê lưu loát ký tên.
 thật  ông cụ Trần và Trần Đông Bình lúc ký tên,  tay dường như nặng ngàn cân.
Ký tên xong,  lúc Trần Đông Bình vẫn đang khua chiêng gõ trống mà kiểm tra sổ sách mấy năm qua, Lâm Khê bảo Lương Triệu Thành giúp đỡ tìm kế toán, hai ngày  đến nhà máy nhà họ Trần  việc
Đối phương đưa một đống sổ sách lung tung cho  xem,  lúc hai bên đang đánh Thái Cực, Lâm Khê  cầm báo cáo kết quả kinh doanh của mấy năm nay của xưởng Trần thị  tìm mấy công ty hoặc quần áo, hoặc dệt, hoặc sản xuất quần áo lớn khác, bảo bọn họ  giá.
Cô  bán 30% cổ phần xưởng quần áo Trần thị .