Đây  là cô   dỗ.
Anh ôm eo cô,  chút cạn lời.
Một hồi lâu mới nhéo mặt cô, : “Đừng  loạn nữa, em   bảo bối của , là  phụ nữ của .”
Lâm Khê:
Mặt cô lập tức đỏ lên.
Ban đầu cũng  tức giận, vẻ thẹn thùng  mặt cũng đau rát, chỉ là vẫn khẽ hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng : “Anh  thích em cũng  ,   thích em thì chúng  chia tay, em cũng sẽ  duy trì cuộc hôn nhân chỉ vì trách nhiệm,    với em thì chúng  chia tay.”
Cô đúng là  đ.â.m dao, hơn nữa mỗi nhát đều chuẩn.
Anh xụ mặt : “Không    với em đừng tùy tiện  mấy câu như  ?”
Lâm Khê cũng   mấy lời , với tính cách của đối phương, đơn thuần chỉ là khiến   vui, cô dựa gần  lòng  : “Em chỉ là  xác nhận với  mà thôi,  xem, giờ chúng  mỗi ngày ở bên , mặc kệ  kiềm chế cỡ nào, sắc mặt lạnh lùng cỡ nào, chỉ cần  ôm em, hôn em là em  thể cảm giác  cảm giác của  với em.”
“ nếu chờ khi em lên đại học,   bận,  lẽ mấy ngày mới  thể gặp một , nếu   chịu  gì với em, lúc gặp mặt còn kiềm chế như ,  lẽ tình cảm của em cũng sẽ nhạt .”
Cô    mong xảy  chuyện như .
Còn  bằng sớm chút  với  một tiếng.
Lương Triệu Thành quả thực sắp  cô  bực chết.
Anh : “Anh sẽ cố gắng dọn qua ở.”
Người gì  chứ?
Cũng may hiện   chuyển nghề, nếu  còn ở bộ đội, hai  đất khách, cô như ,   chớp mắt là  thể ném   ?
À,  cần chờ cô ném ,  lẽ ngay từ đầu cô sẽ  coi trọng .
Lương Triệu Thành cảm thấy  thật sự là tự  tự chịu,   thể kiên định, cứ thích  như .
Đương nhiên   cô  , chỉ là cái tính khí  thật là.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-203.html.]
Anh    cô  tiếp, cúi đầu hôn cô như trừng phạt một hồi lâu mới kéo cô , : “Đi  sách ,   chạy bộ.”
Lâm Khê  giữ lấy , ôm cổ   nũng, : “Hôm nay đừng chạy nữa.”
Chạy bộ   thật   quan trọng, quan trọng là vấn đề   , cô khó chịu  cứ như , lạnh mặt  dừng là dừng,  kéo cô là kéo cô, luôn duy trì đến lúc  vặn, là sức hấp dẫn của cô  lớn  là  đủ hấp dẫn ?
Cô cảm thấy     vô cớ gây rối, nhưng  cũng  thể kích thích  một mặt  nhất của cô.
Dù  cô   loạn thế nào, đến chỗ  cũng  thể kiềm .
Quả nhiên Lương Triệu Thành cũng  hiểu ý cô, nhíu mày tán gẫu với cô: “Ngày    em  thi ? Đi  sách .”
“Không cần.”
Lâm Khê ăn vạ, lẩm bẩm : “Sắp thi , lúc    sách  tác dụng gì? Hơn nữa em   với  , thành tích hiện giờ của em , em sắp cảm thấy thi Mỹ thuật quá uổng,  thể  hơn nữa,   em cũng đau lòng, quá lãng phí.”
Nghe xem đây lời kiểu gì?
Lương Triệu Thành trực tiếp xách cánh tay cô,  xách cô .
Chỉ là  đợi   gì liền  cô  tiếp: “Hay là hôm nay  cứ ở đây vận động ,      tiêu hao thể lực ? Chúng  thử xem  ? Anh   ? Anh cứ kiềm chế liệu  hại cho sức khoẻ ?”
Cô   còn sờ sờ cơ bụng  luyện như tường đồng vách sắt của .
Lương Triệu Thành: ???
Anh sửng sốt một lát mới phản ứng  cô đang  cái gì!
Vân Mộng Hạ Vũ
“Lâm Khê!”
Anh tức giận, thấp giọng mắng cô một tiếng.
Chỉ là trong chốc lát    mắng cô tiếp như thế nào.
Sao cái gì cô cũng dám ?
Sau đó Lâm Khê  sợ c.h.ế.t  thốt  một câu: “Thật đấy, em vẫn còn nhỏ, nhưng tuổi  thật sự  nhỏ nữa,   cho em       từng thử với  phụ nữ khác ?”
Lương Triệu Thành: …