Cô nũng nịu: "Vậy  đồng ý với cô  ? Anh định thuyết phục em ? Nếu  khuyên thì em sẽ suy nghĩ,  luôn giúp em trở nên  và tất nhiên em sẽ  lời ."
Ánh mắt của  trở nên nóng bỏng và đầy mãnh liệt.
Anh cúi đầu cắn lên  cô: "Anh  khuyên em,   em  thể rời khỏi  ?"
Nói xong  ôm lấy cô,  hôn   về phía phòng.
Lâm Khê khẽ kêu lên, cô  ngờ tới    chuyện   ban ngày ban mặt. Hiện tại là giữa trưa, tuy rằng Tiểu Dã   ở nhà,  hiếm khi ở nhà trong kỳ nghỉ hè nhưng mà lát nữa sẽ đến giờ ăn cơm trưa, chắc chắn thím Ngô sẽ lên gọi bọn họ xuống ăn cơm.
Từ  đến nay   bao giờ là  như .
Trước  cô hôn  một cái cũng   nghiêm mặt khiển trách.
 nghĩ như , trái tim cô càng đập nhanh hơn, vì sự khác thường của .
Anh đè cô lên giường, Lâm Khê   hôn đến mức thở hổn hển nhưng cô chính là như , khi  cố gắng kiềm chế thì cô sẽ trêu chọc , cái gì cô cũng  .  hiện tại   thuận theo ý cô và áp sát hỏi cô như , thế mà cô   chịu cho  sự ngọt ngào, cô  chống đỡ  một véo lên    : "Ai  thể rời khỏi  chứ? Anh  em  thể nào rời bỏ   ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Muốn."
Anh  thẳng, vành tai và tóc mai khẽ chạm  ,  dỗ dành cô: "Nói  chứ,   em  thể rời khỏi  ?"
Anh chăm chú  cô, ánh mắt cũng ấm áp như nụ hôn  đó, tình cảm trong mắt  hề che giấu, vẫn  sự kiềm chế nhưng trông càng thêm mãnh liệt hơn,  còn sự xa cách lạnh nhạt giống như lúc  nữa.
Khi Lâm Khê     như , cô cảm thấy cả trái tim   bốc cháy mất .
Người đàn ông , cô thực sự  thích .
Cảm giác  khiến cô nghĩ   gì  thể  cho cô hạnh phúc hơn tình yêu .
 cho dù như  thì tại  cô  thể thật sự  thể tách rời khỏi  chứ?
Từ trái tim đến cơ thể cô đều  hề  phụ thuộc.
Cho nên khi cô trêu chọc , cô sẽ  nửa giả nửa thật nhưng lúc  cô  kiên quyết  .
Khi thấy  cởi quần áo , Lâm Khê thật sự giật , cô  với : "Lát nữa ăn cơm  đấy, thím Ngô sắp lên gọi chúng  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-212.html.]
Anh khẽ   : "Chúng  đóng cửa, lúc thím Ngô gõ cửa  thấy ai trả lời thì thím  sẽ  xuống,   phiền chúng  ."
Lâm Khê: "Không muố…"
 còn  kịp  tròn chữ thì  biến mất, cô kêu lên một tiếng,  đột nhiên tiến  khiến giọng  của cô  vỡ vụn, cơ thể run rẩy, cô thực sự  ngờ rằng   đột nhiên  như .
Kể từ  đầu cách đây sáu ngày  thì đây là  thứ hai của hai .
Sáu ngày , trạng thái của Lâm Khê   lắm.
Cho nên  đó, cô   tiếp tục trải nghiệm chuyện  nữa, vả   đó cô còn  một kỳ thi cuối Kỳ, Lương Triệu Thành đương nhiên sẽ  miễn cưỡng cô, cuối cùng kéo dài đến tận hôm nay.
Cô  túm lấy , nhưng sức mạnh  tay   kìm hãm, cô chỉ  thể bất lực buông , cuối cùng  thể kiềm  mà rơi nước mắt.
Cảm giác của Lương Triệu Thành  thua gì cô,    đều căng thẳng, sợ  cô  thương, cũng  dám lỗ mãng. Lúc thấy cô rơi lệ,  cảm thấy cực kỳ đau lòng, cố nhịn đến mức mồ hôi  trán chảy xuống,  cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, khàn giọng hỏi cô: "Đau  em?"
Lâm Khê kêu lên một tiếng, run rẩy ôm chặt , âm thanh vỡ vụn: "Không...  đau."
"Cộc cộc cộc." Quả nhiên bên ngoài phòng truyền đến vài tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng  của thím Ngô: "Lâm Khê, xuống ăn cơm,  Lương  ở trong phòng  cháu?"
Lâm Khê hoảng sợ, theo bản năng cô ôm chặt lấy   lòng.
Lương Triệu Thành ôm chặt lấy cô, suýt chút nữa cô  kêu thành tiếng nhưng may mắn cô ngay lập tức cắn , chặn  tiếng phát , chỉ     tiếng kêu nặng nề ngắn ngủi .
Khóe miệng  lướt qua ý ,  bình tĩnh   bên ngoài: "Vâng, một lát nữa bọn cháu xuống."
Rõ ràng khi đối mặt với cô, giọng    khàn khàn, thế nhưng lúc  nếu  lắng  cẩn thận cũng sẽ    điều gì bất thường.
Lâm Khê thầm nghĩ,  thật sự   giả vờ.
Bên ngoài yên lặng một lúc,  đó  tiếng thím Ngô truyền đến: "À, , hai  cứ từ từ thôi,  một lúc nữa thím sẽ dọn cơm lên."
Sau đó là tiếng bước chân và âm thanh  xuống cầu thang.
Tâm trạng căng thẳng của Lâm Khê cuối cùng cũng  nới lỏng nhưng chỉ duy trì  nửa giây, cô liền   kéo  một loại cảm xúc căng thẳng khác.
Anh  thể phá vỡ nhận thức của cô.