Cô  qua, cúi  ôm lấy cánh tay  và : "Anh  cái nào đặt ở chỗ nào ?"
Anh nhét một cuốn sách  tay  kệ   cô, : "Đặt ở chỗ nào cũng  hơn chất đống tất cả ở trong góc."
Lâm Khê  xuống đất, cô lấy tay đè lên cánh tay của   ngẩng đầu hôn , : "Anh  đúng."
Cô cảm nhận   thở mãnh liệt ở   , trái tim của nàng  bình tĩnh hơn một chút.
Cô mỉm  : "Anh  hơn nhiều so với những gì em nghĩ."
Anh cũng  tệ như những gì Hạ Hướng Viễn , cô nghĩ thầm.
Sự khác biệt giữa hai  họ cũng   là  thể vượt qua.
Vào giờ khắc , đột nhiên cô cảm thấy  và Hạ Hướng Viễn  khác ,     một loại cảm giác  mãnh liệt của cuộc sống, đó là sự chân thật trong cuộc sống,  việc gì cũng đều  vững vàng  định. Rơi  thực tế, phỏng chừng lúc cô lăn qua lăn ,   chê bai  là  tệ .
Lương Triệu Thành  chút kỳ quái  cô.
Lâm Khê  dáng vẻ  của  liền đoán là    thấy chiếc Xiali ở trong sân nhà thím Hà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho dù là chuyện gì thì cô tự  sẽ  hơn là do  khác   truyền đến tai của , hoặc là để cho   thấy chuyện gì đó.
Cô : "Vừa  em đến nhà thím Hà   thấy Hạ Hướng Viễn."
Đôi mắt của  chợt trở nên nặng nề,  đó    khuôn mặt của cô trong hai giây và : "Cậu    gì với em?"
Vẻ mặt cô khá bình tĩnh chỉ là  một ít lo lắng, chắc là      gì với cô, chắc   cái gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-218.html.]
Nếu  thì chỉ là gặp, cô cũng sẽ  chột  như ,  thấy  liền tự  thật với .
Lâm Khê gật đầu, nhỏ giọng : "Anh  đúng,   em sẽ  qua  với   nữa, quần áo ở chỗ đó,   , em cũng sẽ thử tìm  khác để ."
Có lẽ là bởi vì cái loại áp lực nặng nề , cũng  lẽ là bởi vì phát hiện Hạ Hướng Viễn đối với chuyện của cô  mà  rõ như lòng bàn tay, đột nhiên cô dâng lên một loại cảm giác, lúc  cô gặp Hạ Hướng Viễn ở chỗ thím Hà thật sự chỉ là trùng hợp ?
Trên đời   gì  quá nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên như .
Khi cô cẩn thận nhớ  vẻ mặt và lời  của thím Hà, thật  sơ hở ở trong đó  khó phát hiện.
"Cậu    gì?" Anh hỏi cô thêm  nữa.
Lâm Khê đè xuống cảm giác hoang mang trong lòng, nghiêng đầu, nở nụ  nhẹ  : "Cũng   là cái gì quan trọng, chỉ là   đúng, em phát hiện    thể còn  chút ý tứ với em. Vì để tránh hiểu lầm, vẫn là ít tiếp xúc một chút thì  hơn, nhưng cũng  , dù  em cũng sẽ sớm  học đại học mà thôi."
 mà cô vốn dĩ   theo hướng thoải mái, nhưng   đến đại học, câu   của Hạ Hướng Viễn bỗng hiện  “Em   học đại học ở thành phố nào,  cũng sẽ  đến đó để học đại học cùng em”, trái tim cô   tự chủ  trầm xuống, lông mày cũng nhíu .
Trước đây, theo những  tiếp xúc giữa cô với Hạ Hướng Viễn, thì  vẫn luôn là một   thận trọng,  dịu dàng gần như   là  sắc sảo gì. Bây giờ cộng thêm một câu,  việc  thủ đoạn, tâm tư sâu  lường . Những gì    với cô  hôm nay, những lời đó, lúc mới  thì khá ,  đó thì áp lực càng ngày càng nặng. Ra cửa đón gió hít thở  khí trong lành cảm thấy  hơn một chút, nhưng bây giờ nghĩ , loại cảm giác khó tả   chậm rãi bò lên.
Một  như     những lời như , so với lời của một thiếu niên bốc đồng thì nặng nề hơn nhiều, cũng  cho   cảm thấy đáng sợ hơn nhiều.
Cô đưa tay nắm lấy tay áo của  bên cạnh, trong lòng  dâng lên một loại cảm giác, nếu như    bên cạnh ,   cô sẽ  thể nào thoát khỏi lưới dệt của    ? Bất tri bất giác,   cho cô  mắc kẹt  sâu trong đó. Lúc đầu   dịu dàng,   bởi vì vẫn luôn chờ cô ly hôn, mà bây giờ đột nhiên    những lời đó với cô, rốt cuộc là bởi vì cái áo khoác lông vũ  xác nhận sự khác thường của cô,  là bởi vì phát hiện giữa cô và Lương Triệu Thành   như   nghĩ, nên nhịn   nữa?
Con   lúc ,    nhiều  điên như ?
Ngay  khi từ  xuất hiện, cô  giật .
Cô cau mày với vẻ mặt hoảng loạn và đương nhiên    .