Lương Triệu Thành  cô  câu  xong  càng tức giận.
Nhất là cô từ chỗ Hạ Hướng Viễn trở về   với  câu .
Câu   quả thực là xuất phát từ thâm tâm cô  .
Cô  “Tình cảm là thứ càng dễ  đổi nhất, thậm chí còn   trong sự kiểm soát của em”,  chăng là sự buồn rầu khi cô đột ngột yêu  , tình ý dành cho Hạ Hướng Viễn  còn, nhưng cô  rầu rĩ  quá khứ của hai ?
Cô yên  bình thường thì  thật  cũng  quan tâm mấy điều trong quá khứ đó.
Anh từ  đến nay     do dự.
 cô cứ khư khư lúc nào cũng là  moi móc  cảm xúc của .
Điều quan trọng nhất là, tương lai   cô cũng sẽ vì  khác mà phát sinh biến cố  ?
Anh kéo cô  khỏi  ,  cô,  chút nghiêm nghị : “Tiểu Khê, nếu như em  một con, hoặc là ví dụ, đó   đứa con của bản  em, chỉ là Tiểu Dã, nó  thể  hàng ngàn những khuyết điểm, nhưng nó yêu em và  bao giờ  chuyện gì   với em. Em  thấy đứa bé của nhà   cho dù  xinh  thế nào,   thế nào, em  thích đứa bé đó đến thế nào, thì tình cảm của em với đứa bé đó  thể vượt qua  tình cảm của em dành cho con  và Tiểu Dã  , em  thể vì nó mà  hại con  và Tiểu Dã  ?”
Vậy đương nhiên là  .
Đứa con nhà     đến thế nào thì cũng   đứa con nhà .
Lâm Khê nghiêng đầu, ánh mắt di chuyển  nhếch miệng  lớn.
 tình cảm giữa nam nữ và tình cảm giữa con cái nhà    giống   cơ chứ?
Có điều lúc  cô cũng  ngốc đến nỗi  phản bác .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-220.html.]
Lúc nãy đầu óc cô  chút dở dở ương ương nên mới   câu đấy, cô  với  những lời ,   là tìm sự đau khổ cho  cũng là tìm sự đau khổ cho  ?
Cô gật đầu : “Lời  hình như em   qua , tình cảm là cần vun đắp và hoà hợp,   cho dù  bắt gặp nhiều   hơn nữa, nhiều nhất cũng chỉ  nhiều hơn một cái, sẽ   nảy sinh loại tình cảm chung sống lâu, càng  sản sinh  những tâm tư khác. Vì  những lời em  lúc nãy quả thật  đúng,  đích thực là dễ  đổi, tình cảm cũng dễ  đổi, nhưng đó là đối với những  đối với trái tim   kiên định hoặc đối với tình cảm vốn dĩ   coi là thật.”
Nói xong cô thở dài một , giơ tay ôm chặt lấy , cô cảm thấy bản   quá kỳ lạ ,  mà  thể nghĩ đến mấy thứ  với   .
Nên nhanh chóng gạt bỏ Hạ Hướng Viễn  khỏi đầu,   cũng  cần  tiếp xúc với   nữa để tránh    ảnh hưởng.
Cô vươn tay kéo lấy , cô thò   hôn lên môi    ôm lấy ,  nũng: “Anh ôm em , em  bình thường   thích như thế , lúc nào cũng ghét bỏ em lít cha lít chít  còn dính   còn  dính lấy .  mà em cứ như , em thích  hôn em ôm em, thích  thở   của , như  trái tim em sẽ tĩnh lặng một chút. Em cũng cảm thấy   thích em, nếu  em sẽ  khó chịu, em  khó chịu sẽ nghĩ đến việc quên   đó.”
Cô là  bệnh đúng ? Rõ ràng cô lúc  từ nhỏ   độc lập,     kiểu như .
Lương Triệu Thành ngây  , nhưng  lập tức ôm cô  trong lòng, cúi đầu dịu dàng  cưng chiều hôn cô.
Cô như   bất ngờ nhưng hình như cũng  bất ngờ.
Cô từ khi sinh  hình như cũng  từng gặp cha cô bao giờ, mới mấy tuổi   tái giá, ông nội bà nội cô đối với cô tuy  nhưng  già suy cho cùng vẫn là  già.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô thiếu thốn sự yêu thương cũng   cảm giác an  cũng là chuyện đương nhiên.
Anh lúc    thích loại tính cách như , nhưng lúc  đây đáy lòng   một sự mềm mại    lời,  nguyện ý thậm chí là thoả mãn với việc cô ỷ  quyến luyến  như thế .
Cả đời  của  tất cả những tiêu chuẩn kép đại khái đều dành cho cô hết .
Ngày 7 tháng 2 học viện Mỹ thuật Hoa Thành tổ chức kỳ thi, lúc  đang là kì nghỉ đông, Trần Dã cũng ở nhà, bởi vì suy nghĩ    khả năng sẽ chuyển đến thành phố Hoa ở cho nên Lâm Khê kêu Trần Dã cùng  sang bên đó xem xem. Ngày 6 tháng 2 Lương Triệu Thành sẽ lái xe qua đón bọn họ sang.
Lương Triệu Thành chỉ  qua thành phố Hoa  mấy ,  cũng  hề quen thuộc nơi đây cho nên mời một chiến hữu sống ở bên đó giúp đỡ đặt một phòng nghỉ lân cận Học viện Mỹ thuật.