Lúc  Lương Triệu Thành đưa Lâm Khê và Trần Dã trở về thành phố Bắc đón Tết, vốn dĩ là thương lượng để phòng ngủ cho Lương Triệu Thành và Lâm Khê ở, còn Trần Dã thì ở cùng phòng với Lương Vệ.
 Lương Triệu Thành trực tiếp nhắc đến chuyện ở  nhà cũ bên , trong lòng tướng quân Lương tuy rằng  dễ chịu, nhưng tuổi tác ông  cũng lớn ,  lúc  cũng   cùng con trai cãi  cho nên vẫn là thỏa hiệp, để cho bọn họ ở phòng tiếp khách.
“Được.”
Lương Triệu Thành cũng  phản đối: “Vậy cứ ở đấy hai ngày  .”
Lúc Lương Triệu Thành gọi điện thoại thì Lâm Khê vẫn luôn  xếp bằng  ghế sô pha  .
Anh tắt điện thoại  cô vẫn   nhưng    gì.
Anh  với cô: “Nhà cũ bên  cách nhà lớn  chút xa, mấy ngày  thành phố Bắc đang  tuyết rơi lớn, đường  của ngoại thành cũng  dễ . Sau khi chúng  đến thì cứ ở trong phòng tiếp khách của nhà lớn , đợi qua hai ngày thời tiết  hơn chút, chúng    nhà cũ bên  ở nhé?”
Nếu như tuyết rơi  lớn, đêm ba mươi Tết ăn xong bữa cơm tất niên hình như cũng   khả năng từ một vùng ngoại thành  đến một vùng ngoại thành khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vâng, thật  cứ ở trong phòng tiếp khách cũng .”
Lâm Khê  : “Nhà cũ bên  thì chúng   thời gian  xem xem là  , thời tiết lạnh như , em cũng sợ em chịu  nổi.”
Ngày thường cô  chút yểu điệu, nhưng thật  cũng   là  chịu nổi khổ,  chịu nổi mệt nhọc, lúc  khi còn vẽ tĩnh vật cũng  thường xuyên chạy khắp nơi. Cô  thể thỉnh thoảng chịu khổ chịu mệt nhưng  chắc  thể chịu  lạnh nha, thành phố Bắc lạnh như nào cô cũng , hơn nữa   nhà cũ còn  chắc   lò sưởi, ở đấy mấy ngày, ăn cơm  thể ăn ở ngoài nhưng còn giặt quần áo, nghĩ đến thôi là thấy lạnh .
Lương Triệu Thành “ừ” một tiếng, : “Đến lúc đó xem tình hình thế nào .”
Anh  hỏi cô: “Lúc nãy em đang  cái gì ?”
Lúc    dịu dàng mà  cô, trái tim Lâm Khê chợt loạn nhịp.
Bởi vì vẻ ngoài của  mạnh mẽ, lúc   thì sẽ tự nhiên  một biểu cảm lạnh lùng, nhưng ánh mắt lúc  cô, Lâm Khê trong chốc lát  thể nắm bắt  một sự dịu dàng trong đó chỉ dành cho bản  cô. Cái kiểu dịu dàng trong nét nghiêm khắc  vẫn luôn đặc biệt xuyên  trái tim cô, đương nhiên cũng  khả năng là bởi vì cô thích .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-229.html.]
Lâm Khê cứ như  nghĩ mà  lên.
Cô    , đôi mắt giống như làn nước mùa thu  rải bằng những lân tinh nhỏ vụn,  tĩnh lặng  xinh ,  nhịn   giơ   mê mẩn, ngón tay cái xoa xoa xương lông mày của cô.
Lâm Khê ghét bỏ tránh , cô hỏi: “Anh   lời thật lòng  lời dối lòng?”
Lại là thật  giả.
“Đều .” Anh .
Lâm Khê nhào  trong lòng , cố gắng  thầm trong lòng  một lúc mới ngẩng đầu lên : “Lời  dối là  trông  trai như , dáng vẻ mặt lạnh  chuyện cũng  mê , em nhịn      thêm một vài cái nữa  đó cứ  chằm chằm   luôn.”
“Thế còn lời  thật thì ?”
“Lời  thật là,  Lương ,     sớm quyết định mấy ngày đầu chúng  qua đó thì ở trong phòng tiếp khách  , nhưng lúc gọi điện  chuyện với bác,  vẫn tỏ vẻ lạnh lùng   với giọng kiên định khiến  ai  thể nghi ngờ rằng chúng  xuống xe xong sẽ trực tiếp  thẳng về nhà cũ ở?”
Cô hỏi : “Anh cố ý  ?”
Nếu như  mà trực tiếp  sẽ ở trong phòng tiếp khách,   chừng bên  sẽ  cho  về nhà họ Lương ở nữa.
Trước đây cô cảm thấy, cái con   thẳng đến nỗi một chút vòng vo cũng  ,  chuyện thì   cách khiến  khác tức chết, năng lực của  cô  cần hoài nghi.  cái tính cách lạnh lùng như , nóng nảy như ,  ăn    thể  lấy  những hạng mục lớn  chứ,  còn hợp tác với  khác  vui vẻ nữa cơ? Bây giờ cô mới , chiêu trò của   là từng lớp từng lớp một, đến cả thật giả  khác cũng   .
Lương Triệu Thành một tay ôm lấy cô, đỡ cô lên : “Ở phòng tiếp khách là tiện nhất .”
Lại  đáp  câu hỏi của cô.
Sau đó  hỏi cô: “Đồ đạc thu dọn xong  ?”
Lâm Khê gật đầu, nhưng vẫn   , cô đột nhiên  hỏi , lúc đầu    cũng đặt bẫy cô , nhưng chuyện  cô  hỏi kiểu gì đây? Vừa nghĩ đến tính khả thi , Lâm Khê cảm thấy  chút khó chịu mà  lôi kéo  hỏi cho rõ ràng một chút.