Anh im lặng một lát hỏi vợ: “Em tiếp xúc nhiều với chị em cô gái , em thấy cuộc hôn nhân của chú hai thế nào?”
Tôn Văn Anh hài lòng.
Tuy nhiên ít cũng còn dáng vẻ nổi trận lôi đình như đây nữa .
Cô : “Như thế nào là ? Là thì ? Anh hỏi em hôn sự của bọn họ, em thấy , hai quan tâm lẫn , quan tâm tới đối phương, tình cảm đôi bên thì ai ai cũng thấy, như ?”
“Ai hỏi em chuyện chứ?” Lương Hằng Nghị nhíu mày .
Nghe mà thấy bực : “Em cảm thấy con bé đó cũng quá lợi hại hả?”
Khuôn mặt Tôn Văn Anh dần dần nghiêm túc , đáp lời: “Anh hỏi em cái gì hả? Anh hỏi em hôn sự của bọn họ như thế nào, em nên trả lời như ? Hai họ yêu thương lẫn , chuyện gì cũng nghĩ cho đối phương, xây dựng gia đình như là gia đình nhất ư?”
“Anh con bé quá lợi hại, quá lợi thì ? Hoàn cảnh sống của con bé , từ nhỏ cha, cũng như , bên cạnh là lang là sói, nhà em trai càng hận thể nuốt chửng em trai con bé, con bé lợi hại thì gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Con bé còn thể tính cách hoạt bát cởi mở như , em cảm thấy khó . Em lo lắng cái gì, nhưng tin con bé, lẽ nào cũng tin Triệu Thành ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-265.html.]
“Hơn nữa, cũng đấy, con bé thiên phú học hành, nhưng vì chăm sóc ông nội bà nội, nên mới dở dang chuyện học tập, giúp em trai đòi ba mươi phần trăm cổ phần nhà họ Trần, bán hai triệu rưỡi, bộ tiền đều gửi tài khoản của con bé. nhoằng một cái là con bé đem hết tiền mua bất động sản, đều tên của Trần Dã đó, như , còn nghi ngờ nhân cách của con bé ? Tiền là thứ thể đo đạc lòng ư? Con bé lấy Triệu Thành, lẽ nào còn cảm thấy con bé thèm gì chú hả?”
Anh cảm thấy em trai giỏi năm giỏi mười, ở đây thể nhắm gia cảnh nhà chú , một đống lấy, nhưng con bé ở tận Tân An xa xôi, chắc rõ tình cảnh nhà , dáng vẻ thoải mái đến nhà là chẳng ý nịnh nọt gì nhà , tiền tiền, vẻ ngoài vẻ ngoài, mưu đồ nhà cái gì ? Nếu như mưu tính em trai , em trai vui sướng giao bản luôn cho con bé, lo lắng cái quái gì?
Đương nhiên lời cô trực tiếp miệng, tránh cho chồng lưng với cô .
Lương Hằng Nghị nhất thời vợ chặn họng, đáp .
“Em cũng con bé thông minh.”
Vẻ mặt Tôn Văn Anh hòa hoãn , : “Theo như em thấy, cuộc hôn nhân kệ cho nhà thích thích đều , dù thì cũng kết hôn , thích nữa lẽ nào nhà ép bọn họ ly hôn ?”
“Nếu như , em thấy con bé cũng là trọng tình, thấu tình đạt lý, bằng qua tiếp xúc nhiều, còn thể hòa hoãn quan hệ giữa Triệu Thành và nhà , nếu cả ngày đập bàn đập ghế thoải mái ?”
Lương Hằng Nghị im lặng một lúc lâu, tuy nhiên đó ngẫm nghĩ lời của vợ, sầm mặt : “Em là ý ? Đến cha em cũng dàn xếp xong hả?”
“Nào dám, nào dám!”
Tôn Văn Anh giơ tay, lười tiếp, chỉ : “Em chỉ lời thật lòng thôi, đến mức ?”