Mấy vị bà vợ đang  chuyện ở bên , bên  quân đoàn trưởng Trịnh và Lương Triệu Thành cũng  thấy, sắc mặt Lương Triệu Thành lập tức trầm xuống.
Từ khi  nhà họ Dung bước , Trần Dã vẫn luôn  chằm chằm động tĩnh của bên  đương nhiên cũng  thấy.
Trần Dã lập tức  dậy,   Lương Triệu Thành kéo ,  hiệu cho   xuống.
Bên  Lâm Khê im lặng  bà Dung , cũng  vội lên tiếng.
Cô  nóng vội, nhưng những  khác ở bên cạnh  những lời bac Dung , sắc mặt  vô cùng kỳ lạ và phức tạp.
Sắc mặt bà Hứa lập tức sa sầm .
 bà  cũng  hỏi thẳng Lâm Khê điều gì, mà là  về phía Tôn Văn Anh : “Vợ Hằng Nghị, lời  là thế nào? Bọn trẻ đánh , bà   Tiểu Sơn  đánh đến sưng cả chân, hôm qua nhà họ Dung đến hỏi thăm tình hình cũng   bất cứ ai  tay, vợ của Triệu Thành  lời đứa trẻ mồm mép, trực tiếp cho  của Tiểu Sơn một cái bạt tai?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sắc mặt Tôn Văn Anh  chút khó coi.
Cô  : “Lúc đó bọn trẻ  chuyện thực sự là khó .”
“Chỉ vì bọn trẻ  chuyện khó  mà trực tiếp đánh cho bề  một cái?”
Bà Hứa lập tức nổi giận: “Hơn nữa   chỉ vì mấy câu  , thằng nhóc nhà họ Lâm suýt chút nữa  đánh gãy chân Tiểu Sơn  ?”
“Bà Hứa, lúc đó bà cũng   mặt ở đó.”
Trịnh Thanh Thanh thấy bà Hứa nổi giận,  chút  phục,  nhịn   lên tiếng giúp Lâm Khê, nhưng    nửa câu   bà nội  kéo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-273.html.]
Bà Hứa  qua Trịnh Thanh Thanh, lạnh nhạt : “Cho dù    ở đó, nhưng       hỏi qua tình hình lúc đó với con dâu lớn nhà họ Lương  ?  hỏi cô, cho dù bọn trẻ cãi   lời khó  hơn  chăng nữa,   vai  nào  vì những lời lúc gây gổ của bọn trẻ mà xông đến đánh bề ,  đó còn  lóc kể lể khắp nơi, lấy quyền thế và thủ đoạn đề bức ép  góa con côi nhà    khỏi quân khu,   đường cùng ?  cũng   rằng trong đại viện của chúng    một nhân vật như  đấy?”
Hóa  trọng điểm là chỗ .
Trần Dã cũng  nhịn  nữa  lao ,   Lương Triệu Thành giữ cánh tay , cánh tay  giống như một cái kìm sắt, kẹp chặt đến nỗi xương cốt của  như sắp vỡ vụn.
Sau đó Lương Triệu Thành  đầu  gì đó với Trịnh Siêu. Hai mắt Trịnh Siêu  lóe lên,  dậy  sang một căn phòng nhỏ bên cạnh, vài phút  mới   ngoài.  những  khác ở phòng bên  đang tranh cãi say sưa,   ai chú ý đến nốt nhạc đệm của bọn họ ở bên .
Bà cụ Hứa  mới dứt lời, bà Dung vội vàng cướp lời : “Cái gì mà hồ ly tinh cái gì mà con ghẻ, lời   cũng thật khó . Cô Lâm vẫn còn nhỏ, da mặt mỏng,  là  đầu tiên đến nhà chồng đón Tết, nhất thời tức giận cũng là chuyện bình thường.”
“Không chỉ  cô Lâm, chồng của  cũng  tức giận, nếu  cũng sẽ  quyết định đưa em chồng  và Tiểu Sơn . Chuyện  là do chúng   dạy dỗ con trẻ cho , chuyện đánh  chúng  cũng    thể thông cảm , chỉ mong cô Lâm  thể bớt giận, đừng để ảnh hưởng đến tình nghĩa suốt mấy chục năm của hai nhà Lương Dung chúng .”
“Haiz, chuyện  đúng là.”
Sắc mặt của bà cụ Hứa còn đen hơn, thím Vương tiếp lời  với Lâm Khê: “Vợ Triệu Thành,  thấy chuyện  vẫn nên bỏ qua như  . Cô   đấy thôi, cha của Tiểu Sơn  qua đời,  thằng bé nuôi thằng bé  dễ dàng gì, cũng là vì  ở nông thôn  nữa nên mới đến nương nhờ nhà  thằng bé. Lần  thằng bé phạm , chuyện  cứ bỏ qua  nhé.”
Cái gì mà chuyện  cứ bỏ qua ?
Nếu như chuyện  cứ bỏ qua như ,  những lời phán quyết mà bà Hứa   đó  lẽ   sẽ trở thành lời phán quyết của đại viện  dành cho cô.
“Bởi vì vài câu gây gổ của bọn trẻ mà trực tiếp xông lên đánh bề ,  đó còn   lóc kể lể khắp nơi, lấy quyền thế và thủ đoạn để ép bức đuổi  góa con côi nhà    khỏi quân khu,   đường cùng.” Nói  chừng  diễn thì diễn chót, thực sự đưa hai  con đó ,  thì chính là xác thực tội danh của cô .
Vai phản diện vai chính diện, ngay cả phán quan cũng đều , đúng là một vở kịch lớn.
Lâm Khê  dậy  về phía bà Hứa : “Thưa bà, bà cũng   nội tình,  thực tế cũng  hề  những việc  xảy ,  hết  thể đừng căn cứ theo những lời của  của Dung Hoa An mà  một cuộc xét xử cho , ấn lên đầu  một đống tội danh, ít nhất cũng  đợi  và  của Dung Hoa An đối chất,  rõ  chuyện  chứ?”