Nghĩ như , cô    : “Anh ở bên cạnh em thì sẽ   nữa.”
Trong lòng cô hiện lên một cảm giác mềm mại mà  nay  từng , cảm thấy    ở bên cạnh  thật ,   cô sẽ  còn cô đơn nữa, sẽ  còn sợ hãi nữa. Đương nhiên,  sẽ  sự khác biệt  lớn so với cô, quan niệm và suy nghĩ của hai    nhiều điểm bất đồng, nhưng   cho cô sự bao dung lớn nhất mà   thể. Mà cô vì  mà xuất hiện một cảm giác chân thực  nay  từng . Lúc cô ở đây đối đầu với  khác cũng   là đơn thương độc mã, mà vẫn còn  ở phía  cô, cho cô sự ủng hộ lớn nhất.
Cô  tự  lên tiếng,   ở phía  cô.
 một khi cô cần,  chắc chắn sẽ    mặt cô.
Hai kiếp   của cô, cũng chỉ  một  như  mà thôi.
Cô rút tay   khỏi tay ,  đó đưa tay  ôm lấy , dán  nhịp tim của  ôm một lúc  mới nhẹ giọng : “Chỉ cần  luôn đối xử  với em như , em sẽ   đổi.”
Thực  cô  hề ngốc, cô cũng    tin cô.
Trước đây cô cảm thấy cô   câu trả lời, bởi vì cô tùy tính nhưng tuyệt đối   là một  tùy tiện. Nếu như lựa chọn bước  một mối quan hệ thì nhất định sẽ chân thành  trách nhiệm với mối quan hệ .  nếu cuối cùng phát hiện   phù hợp thì cũng sẽ  miễn cưỡng.
 nếu từ ban đầu  ôm suy nghĩ ,  lẽ   xung đột với suy nghĩ của .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chỉ cần yêu  thì sẽ  buông tay  từ bỏ, cho dù  vấn đề cũng sẽ cố gắng  giải quyết vấn đề chứ   nghĩ đến từ bỏ đối phương, hai  chia tay đầu tiên.”
Nghĩ đến đây, cô   một cảm giác sáng tỏ thông suốt.
Trước đây cô vẫn luôn nghĩ rằng  cũng   ảnh hưởng từ cha   quá lớn, thực  suy cho cùng vẫn chịu  nhiều ảnh hưởng,  hề đem hôn nhân trở thành một lời cam kết vô cùng nghiêm túc của cả cuộc đời, thành một quan hệ chắc chắn, đa phần là  nhận nó thành quan hệ trạng thái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-278.html.]
Thật  quan niệm đó cũng  sai, chỉ  điều trong khi đối phương yêu cô sâu sắc,    lời hứa, một  bầu bạn suốt cả đời, khó tránh khỏi sẽ  tổn thương.
“Hôn lễ của chúng , đừng  về thành phố Bắc tổ chức nữa.”
Cô bỗng nhiên : “Hoặc là ít nhất, em vẫn   một hôn lễ chỉ  hai chúng , chỉ mời những  thật lòng chúc phúc chúng  tham dự.”
“Được.” Anh .
Sơn trang suối nước nóng  ở chân núi Đông Giao, cảnh vật xung quanh tươi , mặc dù sơn trang    xây dựng một cách hoa lệ phong phú như ở đời , nhưng cũng thanh nhã giản dị,  một cảm giác cổ xưa khác biệt.
Cho dù là Trần Dã  dạo một vòng cũng cảm thấy   tệ, nếu như  nhiều  hơn một chút,  sẽ tình nguyện ở đây.
Lâm Khê vỗ lên  ,  : “Được,  em xem hai ngày   thể tìm    , gọi đến đây ở, ghi  sổ của chị, chị  tiền.”
Trần Dã liếc mắt  cô,  nhịn  mà phản bác: “Không  đều là tiền của  Lương ?”
Lâm Khê  : “Chẳng  đều như  , em  hỏi  Lương của em xem   như  ?”
Trần Dã  chịu  sờ sờ lên cánh tay, da mặt của chị  đúng là càng ngày càng dày.
   cứ  cô ăn đến  còn gì.
Trần Dã ảo não xoay  gọi Trịnh Siêu , ở chung với chị  trong thời gian dài,  cũng sẽ ngốc , chuyện gì cũng chỉ  chiều theo cô.