Hình như  đây Lương Triệu Thành cũng  từng  thấy cô , nhưng ký ức đó thực sự  mơ hồ.
Mà lúc   thấy cô ngẩng đầu  với , đôi mắt cong cong, ánh mắt trong trẻo, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, làn da trắng nõn như cánh hoa nhài mới chớm nở chào đón sương sớm lúc ban mai, nhỏ nhắn, mềm mại, thơm ngọt, trắng đến phát sáng, rõ nét ở ngay  mặt .
Giờ phút  trong ánh mắt của cô tràn ngập một cảm giác thả lỏng, vui mừng và cảm kích, còn  một chút tin cậy, thậm chí còn mang theo chút lấy lòng.
Khoảnh khắc đó, trong lòng  dường như cũng  thả lỏng hơn  nhiều.
Sau khi  đồng ý với bà cụ Lâm về cuộc hôn nhân ,  đăng ký kết hôn với cô cũng   là  từng nghi ngờ quyết định .
Chỉ là tính cách của    kiểu do dự băn khoăn, cương quyết đè những nghi ngờ đó xuống.
  giờ phút   nghĩ,  lẽ là vì  ít khi  quyết định trong khoảnh khắc xúc động,  lẽ cũng   quá tệ.
Lương Triệu Thành  về phòng trọ.
Trần Dã đang chơi các mô hình mà  mang về với Triệu Bắc ở  bàn, các loại súng, đạn pháo, xe việt dã, còn  một chiếc xe tăng do vỏ đạn ghép  thành.
Lần    về, mang theo  nhiều mô hình mà  đây   từng chơi,    thói quen cất giữ, chọn  một vài thứ  đóng gói mang về cho Trần Dã.
Lương Triệu Thành   về  thu dọn đồ đạc.
Triệu Bắc   : “Anh Thành,   gì ? Sao  tháo hành lý  mà  thu dọn hành lý?”
Lương Triệu Thành  qua Trần Dã,  ngẩng đầu lên  Triệu Bắc: “ chuyển đến nhà bên , tối nay sẽ chuyển qua.”
Triệu Bắc sửng sốt: “Nhà bên ? Ý  là...”
Anh  cúi đầu  Trần Dã.
“.”
Lương Triệu Thành tiếp tục  với Trần Dã: “Tiểu Dã, em thu dọn mô hình ,  đặt  trong khung tự xách qua đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-29.html.]
Trên mặt Triệu Bắc  chút ngạc nhiên.
Trần Dã đắc ý  với Triệu Bắc: “Anh Lương  đính hôn với chị của em,     chính là  rể của em.”
Cậu  là giả, nhưng cũng  ngại lấy  khoe khoang.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thậm chí  còn cảm thấy nếu như chuyện  là thật thì thực sự là quá .
Cậu sẽ  cần lo lắng cho chị  nữa.
Triệu Bắc   giật .
Anh  cứng họng  Trần Dã    qua Lương Triệu Thành, đợi  khi Trần Dã thu dọn đồ  ngoài,   cuối cùng cũng  kìm , hỏi: “Anh Thành,  thực sự cùng  đó, thực sự  đính hôn với cháu gái của bà cụ Lâm  ?”
Anh  cảm thấy hoang đường.
Phải  như thế nào nhỉ, tuổi tác của   và Lương Triệu Thành đều  còn nhỏ nữa,   cũng cảm thấy bọn họ nên kết hôn , nhưng cũng  nên là cháu gái của bà cụ Lâm chứ.
Không  vì điều kiện của Lâm Khê  , Lâm Khê xinh , đơn thuần lương thiện, nhưng  đơn thuần lương thiện hơn  chăng nữa cũng  phù hợp. Trong mắt  , Lâm Khê chính là một đóa hoa yếu ớt, gió  thổi là  ngã.
Không gánh vác  thì  xinh  hơn nữa cũng vô dụng.
Còn nữa, bà cụ Lâm  qua đời, nhà họ Lâm chỉ còn  một cháu gái và thằng nhóc Trần Dã , nhưng  còn tận hai căn nhà, lúc    đang  bao nhiêu   chằm chằm  nhà họ Lâm .
Anh Thành của   cũng   thiếu tiền, lội  vũng nước đục  để  gì?
Hơn nữa điều quan trọng nhất là, Lâm Khê đó   vẫn đang ở bên cạnh tên nhóc nhà họ Hạ  ?
“Anh Thành,  vì bà cụ Lâm nên mới đính hôn với Lâm Khê đúng ?”
Ở bên   gần mười năm, tình cảm sinh tử  chiến trường, Triệu Bắc hiểu Lương Triệu Thành  rõ.
“Anh Thành, nhà họ Lâm chính là một vũng nước đục,  tội gì mà lội  chứ? Hơn nữa cô bé  cũng   là một  sáng suốt. Cho dù   giúp cô  cũng   tác dụng, ngược  còn khiến   hắt nước bẩn, khiến cô  oán hận . Anh chọn cô , còn  bằng chọn em gái Diêu.”