Cô gái  vẫn còn đang  nức nở, đôi mắt đỏ bừng, khi   sự tức giận và tủi  đó  là cảm giác chân tình thực sự, còn  cả sự kích động  khuôn mặt của cặp vợ chồng nhà họ Thẩm, những điều  nhỏ nhặt đó nhưng  thể  cho những   thấy đều trở nên bối rối.
Trương Tú Mai  thể nào hiểu  thái độ  của Lâm Khê.
Cuối cùng bà   tức giận và : “Chuyện gì sẽ xảy ? Con còn     gì ? Con vốn   là con gái nhà họ Lâm, con là con gái nhà họ Thẩm, nếu năm đó  nhầm lẫn thì hiện tại  trở về đúng vị trí vốn , con bé Hương trở về nhà họ Lâm, còn con trở về nhà họ Thẩm!”
Cuối cùng cặp vợ chồng cũng lên tiếng.
Người phụ nữ trung niên tên Tiền Anh Tử lau nước mắt, giọng  đầy đau khổ: “Tiểu Khê, chúng  thực sự  nghĩ rằng năm đó con   tráo đổi, m.á.u mủ tình thâm, bất kể như thế nào, con là con gái của chúng . Chúng  hy vọng con  thể trở về với chúng , những năm con  ở cùng chúng , chúng  sẽ bồi thường cho con thật .”
Thái dương của Lâm Khê   run lên.
Cô bật  một tiếng, : “Mẹ Trương, bà cũng thật là giỏi, bà  mang theo con của  đàn ông khác đến nhà họ Lâm chúng  ăn  uống ,   chịu, thế nhưng bà  trực tiếp nghĩ  cách đổi con gái. Tuy nhiên...”
Cô buông tay  : “  cho bà , vô dụng thôi, ngay cả khi những gì bà  là sự thật  chăng nữa, bà cũng sẽ  thể đạt  mục đích. Bởi vì...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-295.html.]
Cô  vẻ mặt Trương Tú Mai     đổi, cô lạnh lùng   chậm rãi : “Ông bà nội  qua đời, mà  thì  trưởng thành, thậm chí  kết hôn, cho dù    là con ruột của nhà họ Lâm, nhưng về mặt pháp lý thì  chính là con của nhà họ Lâm. Hiện tại tài sản của nhà họ Lâm  tên của  và Tiểu Dã, đừng  là bà trộm , cho dù là bà trộm trời thì cũng vô dụng thôi. Hiện tại tài sản nhà họ Lâm là của ,    cho thì cho dù là ai cũng đừng nghĩ sẽ lấy  một đồng nào.”
“Hơn nữa   cho bà ,  đây  vẫn còn  lo lắng một chút, vì  tất cả, bà cũng là  đẻ của , mặc dù chúng   cắt đứt quan hệ từ  sớm, nhưng cũng  thể  quá mức, ngay cả khi  nhà họ Trương đến,  cũng  thể  gì quá mức, nhưng mà bây giờ...”
Nụ   khuôn mặt của cô mờ dần,   đó là sát khí hiển hiện, lạnh lùng : “Bây giờ thì bà là loại  gì? Tội phạm ăn cắp con cái của  khác,  chỉ ăn cắp con cái của  khác, mà còn giấu ông bà của . Năm đó  khi cha  hy sinh, bà  kết hôn với  khác, điều   là gì, nhưng bà  nên lấy tất cả tiền của cha  với điều kiện từ bỏ quyền nuôi dưỡng ! Bà đến một ,   chỉ  thể đánh bà một , để bà cút  ngoài mà  còn  báo cảnh sát, truy cứu trách nhiệm về tội trộm cắp đứa bé năm đó!”
Mỗi một câu Lâm Khê   thì mặt Trương Tú Mai sẽ trắng bệch thêm một chút, cô chỉ tay  mặt Lâm Khê  “cô, cô” hai tiếng,  mặt  tràn đầy vẻ sợ hãi và phẫn nộ.
Từ đầu tới giờ, Chu Gia Lượng vẫn  ở phía   nền tiến lên đỡ bà ,    Lâm Khê, nhíu mày : “Tiểu Khê, cô đừng dọa , chuyện   là chuyện cũ của hai mươi năm ,   tự   , chỉ cần cha  Hương nguyện ý  truy cứu thì ngay cả cảnh sát cũng sẽ  quản chuyện gia đình như .”
“Còn nữa, Tiểu Khê, cho dù   sinh  cô, nhưng khi cô  sinh  là   nuôi lớn cô. Mấy năm nay  cũng sống trong đau đớn và tự trách, áy náy với Hương, áy náy với cô, bao nhiêu năm nay tại  bà vẫn  ? Còn   là bởi vì  thấy cô và Hương đều đang sống  , bà sợ  rối loạn cuộc sống của hai , bà  nghĩ  là quên ,   bà buông tha cô cũng là chuyện bất đắc dĩ, cô  cần đối xử tuyệt tình với bà như thế ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương Tú Mai  Chu Gia Lượng  thì sự hoảng sợ mới lui  hơn phân nửa, khí thế một  nữa mạnh mẽ lên.
Bà  cũng   với Lâm Khê mà bà   đầu  về phía bí thư thôn Hạ Đông Điền và các trưởng bối khác trong thôn: “Bí thư Hạ, các vị cô dì chú bác,  đều   hết lời, chuyện lúc  thật sự là do   sai, nhưng chuyện  cũng là gánh nặng trong lòng  hai mươi năm nay, cũng  trừng phạt  hai mươi năm nay. Hiện tại rốt cuộc   ,  cũng thở phào nhẹ nhõm,    ý nghĩ gì khác, chỉ là con bé Hương  mới là cốt nhục duy nhất còn   đời của Vệ Đông, độc đinh duy nhất của ông cụ nhà họ Lâm, xin mời bí thư và cô dì chú bác cho con bé một cái công đạo.”