Lại là Diệp Mỹ Dung, vòng  vòng  thế mà  vòng đến   Diệp Mỹ Dung.
Trước tết   chuyện tặng quà , khi đó chỉ là vì ghê tởm bà  một chút, hiện tại thật đúng là thầm xuất một chiêu mạnh.
Phó sở trưởng đồn công an là bạn Lương Triệu Thành.
Công an  với mấy  tình hình điều tra vụ án, phó sở trưởng  với Lương Triệu Thành: “Sau khi Trương Tú Mai khai tội thì cứ ,  bà    với đồng chí Lâm,  gặp cô một , các   gặp bà  ?”
Lương Triệu Thành  về phía Lâm Khê, Lâm Khê nghiêng đầu suy nghĩ một chút, : “Gặp ,  cùng em  gặp bà  một .”
Cũng coi như là một kết cục,  nguyên chủ  một hồi kết.
Phó sở trưởng gật đầu : “Phải gọi Triệu Thành  cùng cô, hiện tại  phụ nữ    điên điên khùng khùng, đừng  doạ đấy.  thấy chắc bà   bắt lấy cô  cọng rơm cứu mạng  cùng, bởi vì nếu chính cô rút vụ án ,  là việc nhà, giải hòa riêng, chúng  cũng chỉ giam bà  mấy ngày là thả bà  , những việc bọn họ , tính chất  độc ác, đừng vì mềm lòng mà dung túng tội ác.”
Ông  cũng  thấy nhiều.
Ví như  nhiều tên lừa bán trẻ em  công an bắt , nhưng bởi vì suy xét đến cảm xúc của đứa trẻ nên cha  ruột  truy cứu thì cũng sẽ  phán.
Lâm Khê lắc đầu.
Tha cho Trương Tú Mai?
Đương nhiên là  thể nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-314.html.]
Ngẫm  kết cục bi thảm của nguyên chủ, hoặc là nếu  mềm yếu một chút sẽ là kết cục gì? Còn  bà cô lẻ loi cả đời,  cô  thể tha cho Trương Tú Mai?
Cô cảm ơn phó sở trưởng   dậy cùng Lương Triệu Thành  phòng tạm giam Trương Tú Mai, Nhạc Minh Tư và  nhà họ Nhạc ở bên cạnh đều  về phía cô, cô    với Nhạc Minh Tư: “Yên tâm.”
Dung túng cái ác và mềm lòng chính là tàn nhẫn với   hại.
Công an mở cửa, để hai   phòng thăm nom.
Trương Tú Mai  lẽ là cả đêm  ngủ, cả  sưng vù tiều tụy, tóc tán loạn, hai mắt sưng đỏ, mờ mịt bất lực và bi thương, thoạt  đáng thương lẫn dọa .
Bà   thấy Lâm Khê liền vô cùng kích động.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà  bắt lấy khung sắt,  với Lâm Khê, : “Tiểu Khê, Tiểu Khê,  sai , con tha thứ cho ,  thật sự    hại con,   ép nên  còn cách nào. Bác con ở bệnh viện, mỗi ngày đều cần tiền, còn  Mỹ Châu và Gia Bảo, bọn chúng cao lên , nhưng đến cả quần áo mới cũng  mua nổi, ở trường học     nhạo bắt nạt,  thật sự  còn cách nào. Mẹ từng  tìm con, nếu con  thể đưa tay giúp đỡ,  cũng sẽ   tìm nhà họ Thẩm.”
“Tiểu Khê,   lời con, đợi  ngoài   sẽ  lời con, dẫn Mỹ Châu và Gia Bảo về quê sống yên ,   sẽ  tới Tân An, con tha thứ cho , bảo bọn họ thả   ngoài . Hiện tại bác con  thương, Mỹ Châu và Gia Bảo còn nhỏ,  thể   , Tiểu Khê,   con luôn là đứa trẻ ngoan mềm lòng nhất, dù  bọn chúng cũng là em của con, con bảo bọn họ thả   ngoài  ?”
Nói xong câu cuối cùng  là   thành tiếng.
Trương Tú Mai  kích động, nhưng Lâm Khê vẫn  bình tĩnh, biểu cảm hầu như   bất kỳ  đổi gì.
Cô  Trương Tú Mai cuối cùng chỉ lo  tu tu, thấy bà    nữa thì cô mới lạnh nhạt : “Bà quên  ? Bọn chúng cũng   là em , bọn chúng   chút quan hệ nào với .”
Giọng  như là mang theo lạnh lẽo vô tận.
Tiếng  của Trương Tú Mai đột nhiên im bặt, nhưng ngay  đó bà   nhảy dựng lên: “Tiểu Khê, con  thể  như , con  thể  như , lúc  ôm con về con mới  bây lớn, như con mèo , là  một ngụm một ngụm nước cơm nuôi con lớn, vì nuôi con mà  chịu bao đau khổ. Cho dù     rời nhà họ Lâm, nhưng khi đó con  6 tuổi, sáu năm  đó đều là  ngày đêm chăm sóc con,    ơn sinh   bằng ơn dưỡng dục,  con  thể  như ,   thể  như ?”