Lâm Khê trong lúc nửa tỉnh nửa mơ  sự từ chối vì   khác quấy rầy, lầm bầm “ưm” vài tiếng, nhưng cũng chậm rãi tỉnh .
Sau một trận dây dưa triền miên, Lâm Khê thấp giọng : “Em cho rằng    sẽ  hôn em như  nữa chứ.”
Lương Triệu Thành ngẩn , ngay  đó dịu dàng : “Xin ,  liên quan đến em, chỉ là   nghĩ đến Lâm Khê , nên     tự nhiên.”
Giống như giữa hai    khác đang vắt ngang .
 Lâm Khê  hiểu cảm giác của .
Cô nhẹ giọng : “Ban đầu em cũng   tự nhiên. Chỉ là thời gian dài  thành quen, cũng    cảm thấy     em, liệu lúc  hôn em  nghĩ đây là cơ thể của một  khác? Thật    như thế,  từng xem chân dung của em, em soi gương  lâu,  nay  cảm thấy cơ thể    em, bởi vì em vẫn luôn trông như  mà, đến cả một vài chi tiết nhỏ đều giống , cho nên em cũng  thể giải thích rốt cuộc là chuyện gì.”
“Xin .” Anh vuốt tóc cô, thấp giọng .
Lâm Khê lắc đầu, cô  , đột nhiên  một tiếng, : “Anh đột nhiên nghĩ, những thứ tinh quái lạ kỳ   thư, những thư sinh  yêu tinh mê hoặc, sớm  cô gái  thích là yêu tinh,   cũng  trải qua một trận đấu tranh, chỉ là đa   khi đấu tranh vẫn là trầm luân?”
Anh  cô , trái tim và lồng n.g.ự.c đều như tràn đầy gì đó,  đó cúi đầu ngậm lấy nụ  của cô, đuổi bắt qua ,  đó cũng   bao lâu thì khàn khàn  bên tai cô: “Ừm,  chung là  kháng cự .”
Anh  bao giờ cho rằng  là  háo sắc.
Việc đó    liên quan đến .
 cuối cùng cũng bại với mỗi cái nhíu mày và mỗi nụ  của cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu    kháng cự ,  khác    thể?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-321.html.]
Anh : “Giữ  cách với Phó Vân Lương .”
Lâm Khê sửng sốt,  đó nhịn   mà ở trong lòng n.g.ự.c  bật , một hồi lâu mới : “Anh    tài hoa, nhưng tài hoa là lấy  để ngưỡng mộ từ xa,  đàn ông em thích chỉ   như .”
Thời gian trôi thật sự nhanh, trong lúc bận rộn, chỉ chớp mắt  đến tháng bảy.
Ngày bảy, tám, chín tháng bảy thi đại học.
Ba ngày thi, mỗi ngày đều là Lương Triệu Thành đưa Lâm Khê đến điểm thi, buổi trưa đón cô  ăn cơm, buổi tối  đón cô về.
Trình Âm vô cùng hâm mộ.
Cô    Lâm Khê quyết định đăng ký  Học viện Mỹ thuật Bắc Thành, thi xong môn cuối cùng, cô  và Lâm Khê cùng   khỏi điểm thi, xa xa  thấy xe của Lương Triệu Thành ở sân trường. Bởi vì thường xuyên  thấy nên   quen mắt, hơn nữa lúc  xe ô tô trong trường cũng  nhiều lắm, chỉ  mấy chiếc, xe đạp thì  nhiều, một vùng đều là xe đạp.
Trình Âm : “Tiểu Khê,  thật sự định đến thành phố Bắc học đại học ? Vậy chồng  thì ? Để một    ở Tân An,  yên tâm ?”
Lúc  tiếng phổ thông   sẽ nghiêm túc  “  yêu”, nhưng trong phương ngữ thường ngày,   đều  “chồng”.
“Việc  thì  gì mà  yên tâm?”
Quả thật Lâm Khê    hề  yên tâm về Lương Triệu Thành, nếu  dễ  vấn đề như ,  lẽ cũng  đợi  mà đăng ký kết hôn với cô.
Trình Âm hừ nhẹ một tiếng, : “Hiện giờ    , nhưng   , hiện tại nơi  sắc màu rực rỡ, điều kiện   như ,    bao nhiêu cô gái  dán . Cậu ở đây thì dĩ nhiên  ,   ở đây, ai   thể xảy  chuyện gì bất ngờ ?”
Cô   dáng vẻ căn bản  để tâm của Lâm Khê, thở dài một : “Tiểu Khê,  đừng   tin,  xem chú tớ   là   , nhà họ Cố cũng đối xử  với thím tớ.  mấy năm nay mở nhà máy,  tiền , phụ nữ vây quanh bên cạnh nhiều hơn, cả  đều  đổi, hiện giờ phụ nữ bên ngoài đến cả con cũng sinh luôn , cũng  hề về nhà.”