Tiểu Dã thấy bọn họ bận rộn, đó tiếp tục trào phúng Lâm Khê: “Chị, chị chỉ học đại học thôi mà còn phức tạp như , cũng chỉ rể mới thể chiều theo chị, tiền cho chị mấy thứ . Em thấy ngoại trừ rể, chắc sẽ còn ai chịu chị.”
Thím Ngô xong : “Ai da, cháu tới quản con bé , cháu xem, con bé học đại học, cháu theo để gì? Còn khác, cháu cũng mặt mũi mà ?”
Tiểu Dã khịt mũi mà “hừ” một tiếng, lên tiếng.
Sau đó Lâm Khê quấn lấy thím Ngô, bảo thím Ngô theo qua mấy tháng, : “Tuy rằng ở bên thể mời khác, nhưng chúng cháu đều quen họ. Tiểu Dã vẫn còn là đứa trẻ, giao nó cho lạ chăm sóc, cháu cũng yên tâm, lỡ như nọ với nó, còn ngược đãi nó, cháu nghĩ tới đau lòng.”
Tiểu Dã: “...”
Thím Ngô đầu Tiểu Dã, khóe miệng cũng nhịn co rút, ngược đãi ? Ai dám ngược đãi ?
nghĩ thì nghĩ, trong lòng cực kỳ hưởng thụ, mặt mày hớn hở ỡm ờ mà đồng ý.
Sau đó còn quở trách, Lâm Khê: “Được , thím thấy cháu là học đại học , đây là dọn bộ cả nhà cùng theo.”
Cứ như mà hết một kỳ nghỉ hè, bận rộn đến ngoài ý .
Một hôm, buổi tối, khi Lâm Khê đang giường, đột nhiên cô nhớ tới cái gì đó, bèn với Lương Triệu Thành: “Lần cha là chúng nên tổ chức hôn lễ mùa hè, hiện tại quên chuẩn .”
Lương Triệu Thành vốn dĩ đang ở bàn xem tư liệu, lời cô lập tức buông tư liệu trong tay xuống, đầu cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tính tình tương đối độc lập, thật cũng ham thích gì đối với chuyện tổ chức hôn lễ.
Lúc để ý, là bởi vì quan hệ của bọn họ định, nên một cái hình thức.
hai bận rộn suốt một năm như , cũng cùng trải qua nhiều chuyện, cảm giác bây giờ giống như trở thành vợ chồng già, nên tổ chức hôn lễ , căn bản hứng thú.
“Khi nào em thì .” Anh .
Cô vui vẻ : “Được”.
Lâm Khê bật : “Chúng đến studio chụp ảnh cưới .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-333.html.]
Cô quen quá nhiều ở nơi , cô cũng bao nhiêu hứng thú với việc tổ chức hôn lễ, nhưng đối với ảnh cưới kỷ niệm, đặc biệt là ảnh cưới của niên đại hứng thú.
Hôn lễ thì chờ khi nào hứng thú, ý tưởng một cái đặc biệt một chút là , dù cũng sớm là vợ chồng, sớm một chút muộn một chút cũng chả .
Lương Triệu Thành đối với chụp ảnh càng hứng thú, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh của cô, vẫn dùng giọng điệu nghiêm túc : “Được.”
Vẻ mặt cũng qua loa lệ chút nào.
Lâm Khê với , vỗ vỗ chă, : “Anh đây, chúng cùng trò chuyện .”
Lương Triệu Thành bất đắc dĩ buông tư liệu tay xuống, qua, gì mà giường, cô một lát, đó duỗi tay kéo cô trong lòng ngực, hôn cô.
Hôn một lúc, Lâm Khê ghé trong lòng n.g.ự.c mà .
Anh của hiện tại, so với giống , nhưng cũng chút giống.
Cô : “Anh Lương, vẫn nên bồi dưỡng nhân viên trong công ty nhiều lên chút, xây dựng một hệ thống thiện, tuy là trung tâm cốt lõi, nhưng cũng thể chuyện gì cũng đến tay , như , như sẽ nhiều chuyện giới hạn về địa lý.”
thời đại quá nhiều hạn chế.
Điện thoại thông minh , thể tổ chức hội nghị bằng hình thức gọi video, thể liên lạc qua email kịp thời, các văn kiện gửi ở cự ly xa cũng thể gửi tới ngay lập tức, cho nên sẽ tạo thành thông tin trì trệ.
Cô nghĩ đến những chuyện , cau mày.
Lương Triệu Thành cô nhíu mày, cho rằng cô đang lo lắng chuyện ở công ty , duỗi tay vỗ về cô: “Không cần lo lắng, trong lòng hiểu rõ.”
Lâm Khê : “Còn trung tâm kỹ thuật và trung tâm sản phẩm, em công ty là thiết kế, nhưng về mặt kiến trúc và an ninh, nếu ban kỹ thuật khai phá và ban sản phẩm cốt lõi, như cũng tồi, cũng thể cống hiến cho sự an của nhân dân và xã hội.”
Cô đương nhiên trong ba mươi năm nữa, chỉ cần ngành địa ốc khai phá, là thể mở một con đường ăn giàu .
Anh bối cảnh năng lực, chỉ cần chuyện đó, căn bản lo kiếm tiền.
Chỉ là cô cảm thấy, so với khai phá địa ốc, khẳng định càng thích thiết kế an hơn, chính cô cũng cảm thấy thích hơn.