Lâm Khê hất nước lên  đầu Chu Vân Vân, : “Là  bệnh, khuôn mặt đố kỵ ghen ghét cũng sắp che  nổi , đáng sợ quá, như  mà  vẫn còn dám học mỹ thuật . Cậu   ngoại trừ tâm sinh tướng ,  mỗi bức tranh của , nhân phẩm của  cũng đều lộ rõ cả    ? Cậu nghĩ là những câu  cùng với khuôn mặt lúc nãy của  là  ở  lưng,  ngoài sẽ  , nhưng mỗi tác phẩm mà  vẽ ,  khác  thấy đều là tâm tính  xí của .”
Lâm Khê đương nhiên là đang  vớ vẩn hoặc ít nhất là phóng đại.
Có  bao họa sĩ  nhiều tác phẩm   nhưng phẩm chất đằng  cũng chẳng  .
 lời   vẫn tàn nhẫn xuyên trúng  trong tim của Chu Vân Vân,  mặt cô  đỏ bừng, mồ hôi  đầu cũng bắt đầu nhỏ giọt, nhếch nhác vô cùng, thế mà cô    buồn mà lau .
Vương Nhiên “hừ” một tiếng,  với Chu Vân Vân: “Đố kỵ,   cái gì  mà  đố kỵ? Lâm Khê   bỏ xa  nhiều như ,  đố kỵ cũng  đến phiên , đúng là chua ngoa  thể  , đến cả mấy bà nhiều chuyện nhất cái chợ  cũng  so  với , mấy bà  còn  nham hiểm bằng  .”
Chu Vân Vân và Hứa Đan: …
Mặt Chu Vân Vân mặt đỏ bừng   lên lời.
Hứa Đan hít một  thật sâu, cô   về hướng Vương Nhiên và Lâm Khê: “Xin , lúc nãy đáng nhẽ    ngăn cản   tiếp tục ,  nhất thời  kinh ngạc quá.”
Nói xong lắc lắc đầu,   lấy khăn của Chu Vân Vân  bàn  lau đầu cho cô .
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Nhiên  “hừ” một tiếng, nhưng âm thanh  nhỏ hơn  nhiều.
Lâm Khê  như   quét mắt  Hứa Đan,  đó  với Vương Nhiên: “Tớ   ngoài đây,   ?”
Vương Nhiên “ừm” một tiếng, : “Đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-348.html.]
   bước  ngoài một bước thì  dừng , xoay   đầu   với Chu Vân Vân: “Tại  Lâm Khê  học  một năm mới thi đỗ học viện Mỹ Thuật ? Bởi vì  kỳ thi đại học năm ngoái bà nội    bệnh mà qua đời, một năm đó đều ốm đau   giường,    chăm sóc bà nội, dường như cả một năm cũng   học,  hoài nghi thành tích  là năng lực của   ?”
“Ồ, e là   , Lâm Khê là dựa  thành tích thủ khoa khoa xã hội thành phố Tân An và  thứ năm tỉnh Quảng Đông mà từ chối nhập học Đại học Bắc Thành, lựa chọn  học viện Mỹ Thuật Bắc Thành chúng  học tập.”
Chu Vân Vân ngây ngốc, còn nét mặt Hứa Đan thì  là nét kinh ngạc sửng sốt.
Sau đó Vương Nhiên   lạnh một tiếng, tiếp tục : “Nghi ngờ năng lực chuyên ngành của  , nghi ngờ nguyên nhân khiến      bằng một ánh mắt khác?   cho  ,   là      bằng một ánh mắt khác, là thầy Tề xem tác phẩm của Lâm Khê, mấy  đặc biệt kêu   gọi điện thoại đến trường học của Lâm Khê, mời   lựa chọn trường của chúng , mấy  là đang nghi ngờ ánh mắt của thầy Tề ?”
Chu Vân Vân kinh ngạc, nhưng lúc  đây sắc mặt của Hứa Đan    biến đổi  đó dần dần trắng bệch.
Vương Nhiên  “hừ” một tiếng,   kéo lấy tay của Lâm Khê, kéo cô  cửa,  đó “ầm” một tiếng đóng cửa .
Người đều  cả , Hứa Đan cũng  giúp Chu Vân Vân lau nước  đầu nữa, cô  nhét khăn lau  trong tay Chu Vân Vân,  lên  giường, sắc mặt biến đổi thất thường, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đực mặt .
Chu Vân Vân cầm lấy khăn lau tùy tiện lau mặt một vài cái, trái tim cũng đang đập loạn, chỉ cảm thấy  ngạc nhiên  sợ hãi, cũng cảm thấy hết sức đen đủi.
Mấy lời lúc nãy của cô , đương nhiên   là thực sự là nghĩ như , cô  chỉ là  thấy Hứa Đan  vui cho nên tìm lời giẫm đạp Lâm Khê để xu nịnh cảm tình của Hứa Đan, thuận theo ý của cô  mà thôi.
Bởi vì ông nội của Hứa Đan ở trong giới thư họa là nhân vật  m.á.u mặt.
Dỗ cho Hứa Đan vui vẻ thì tiền đồ của cô  sẽ  bảo đảm.
   nghĩ tới bản    đá  một tấm thép lớn.
Cô  cũng   đắc tội Vương Nhiên, bởi vì Vương Nhiên là em họ của Phó Vân Lương, mà Phó Vân Lương  chỉ là trợ giảng của trường học, còn là học sinh yêu thích của thầy Tề. Chu Vân Vân chỉ cảm thấy sự tình hôm nay quá mức kinh khủng , nó như một cốc nước lạnh dội  đầu, tất cả những tâm trạng   của buổi tựu trường đều  dội cho nguội lạnh thấu tim.