“Ừ!”
Anh “ừ” một tiếng,  tiếp: “Là  lớn.”
Gần như là cả một cuộc đời cũng  thoát  khỏi ảnh hưởng , tuy rằng    luyện thành một   đồng da sắt, bề ngoài thô ráp  chịu nổi nhưng  những thứ từ khi    thấy thế giới là nó  ngấm sâu  trong xương cốt , bề ngoài  biến đổi như thế nào, nhưng  những thứ   thể nào loại trừ .
Anh  : “Em còn cứng rắn hơn bà  nhiều.”
Tuy rằng lúc đó  vẫn còn nhỏ, nhưng  nhớ kĩ.
Mẹ  là một con  cực kỳ kiêu hãnh, tuyệt đối  dễ dàng thỏa hiệp.
Mà Lâm Khê, thật  là một con   mềm mại, nội tâm  nguyên tắc của bản , những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống  thực sự chú trọng.
Có lẽ cũng  ,  lẽ chỉ là gặp mềm sẽ mềm, đối đãi với  nguyện ý bao dung cô, cô sẽ trở nên mềm mại.
  ,    bao nhiêu cơ hội  mềm mại.
Nghĩ đến chỗ , vốn dĩ sớm  bỏ những câu chuyện cũ  dính đầy bụi thành những bức ảnh đen trắng mà dồn ép  nơi sâu nhất, trái tim thô ráp  gì bằng   mài dũa, nhưng mà vẫn co rút .
Anh cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Không   thêm nhiều lời gì.
Buổi tối ký túc xá phòng 303.
Bầu  khí trong ký túc xá  lạ, dường như     ảnh hưởng là hai cô gái còn  đến từ vùng khác.
Hai cô gái một  tên là Triệu Ức Tuyết đến từ Tô Châu, giống hệt con  cô ,  tiếng phổ thông với một chất giọng nhẹ nhàng,  còn  đến từ Hoa Bắc, tên là Tôn Minh Minh, là một cô gái ăn mặc trung tính, tính cách cởi mở phóng khoáng.
Bọn họ ăn xong cơm tối trở về  thấy giường đệm của Lâm Khê   trải ga giường nhưng    thấy bóng , Tôn Minh Minh là   giường  cùng chỗ Lâm Khê, cô  tương đối thẳng thắn mà hỏi: “Ô, cô bạn giường  của tớ  ? Làm  muộn như   mà vẫn  về,   là lạc đường ở bên   chứ,   gặp   ?”
Chu Vân Vân và Hứa Đan  thấy cô  hỏi về Lâm Khê,  mặt chợt xuất hiện vài nét  tự nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-351.html.]
Vương Nhiên  : “Gặp , tối nay   ngủ bên ngoài,  trở về nữa, sáng mai mới tới.”
“Vậy thì .”
Tôn Minh Minh thẳng thắn : “Ở nhà ? Lẽ nào   cũng là  thành phố Bắc?”
“Không .”
Vương Nhiên  : “Người trong nhà   đều qua đây , tối nay cùng  trong nhà ở bên ngoài.”
Lúc  cô    Lâm Khê ở khu phố đối diện cổng phía Đông  một căn nhà,   em trai cô  và một thím trong nhà đều sẽ qua bên đó ở.
Vân Mộng Hạ Vũ
 trải qua chuyện của Chu Vân Vân lúc nãy, hai  còn coi như là quen   lâu, cô  cũng  nghĩ tới   ở  lưng   thể   những loại lời như . Lúc  đây cho dù Tôn Minh Minh và Triệu Ức Tuyết  trông cũng  tồi,   chuyện của , cô  cũng    nhiều.
Tôn Minh Minh    gì cả, tiếp tục hỏi: “Ồ,       là  nơi nào ?”
“Người Tân An.”
Vương Nhiên đáp  một tiếng  đó chuyển chủ đề hỏi Triệu Ức Tuyết: “Người trong nhà  đều về   Ức Tuyết? Đến nơi   gì  quen ?”
Mọi  thật  đều   chuyện của vị bạn học mới , đặc biệt là   cô   mà  còn là  Tân An, chỗ đó là đặc biệt,   tiền kiếm cực kỳ dễ, đối với bọn họ mà , vẫn   nhiều điều tò mò. Có điều Vương Nhiên   đổi chủ đề, hứng thú của  trẻ vẫn luôn  đổi nhanh chóng,  nhanh  nhập tâm  trong chủ đề tiếp theo.
Chỉ là buổi tối tắm rửa xong, Chu Vân Vân kéo Vương Nhiên , mắt đỏ lên  xin  với cô : “Vương Nhiên,   tớ thật sự   ý đó, chỉ là tớ quen ,   ông nội Hứa Đan là lãnh đạo của cha tớ, tớ quen  sắc mặt  , chỉ cần    vui thì tớ sẽ luôn   những lời nào đấy khiến   vui. Tớ xin , nhưng tớ thực sự   ý đó, thật  trong lòng tớ cũng  rõ ràng chắc chắn   kiểu , nhưng tớ vẫn   ngoài, tớ cũng cảm thấy bản   thật đáng ghét.”
Nói đến đây cuối cùng nước mắt cũng thật sự rơi  ngoài.
Vương Nhiên  cô , chỉ cảm thấy  đáng thương  đáng ghét
Cô  lạnh nhạt : “Ồ,  là đang  với , hôm nay   những lời đó là bởi vì  xu nịnh Hứa Đan mà ,  ý của  là  hôm nay Hứa Đan gặp  Lâm Khê, là do  của   ?”
Mặt của Chu Vân Vân trong chốc lát trở nên trắng bệch, đến cả nước mắt cũng ngừng tuôn.
Vương Nhiên “hừ” lạnh một tiếng: “Không chuyện gì là  thể công khai quang minh  lạc, hành vi mà  ở  lưng giở những thủ đoạn nhỏ  thực sự  nên sửa đổi, những lời  của  là  đặt Hứa Đan  vị trí nào? Lại  nữa,  mà  xin ,   là nên xin  Lâm Khê ? Tìm   cái gì?”
Cô   xong    .