Chu Vân Vân  xin  Lâm Khê, cô  lặp  những lời mà lúc  bản    với Vương Nhiên.
Nói là gia đình nhà cô  tầm thường, cha là cấp  của ông nội Hứa Đan, bản  từ nhỏ  sắc mặt Hứa Đan mà lớn lên, những lời  đó   là vô ý, chứ  hề  ý   tổn thương Lâm Khê. Hơn nữa tính cách của Hứa Đan kiêu ngạo,   là kiểu  sẽ   trái  bên ngoài, vì  những lời  đó tuyệt đối sẽ  truyền  ngoài, cô  chỉ   để cho Hứa Đan vui vẻ một chút, bởi vì Hứa Đan thực sự  để ý trợ giảng Phó Phó Vân Lương và một  điều khác.
Lâm Khê  cô  mắt đỏ ửng giải thích, cô đột nhiên ngắt lời cô , hỏi: “Chúng  ở cùng một phòng ký túc xá,   giải thích với ,    thể tìm một thời gian thích hợp khác, vì   cố ý đợi ở bên ngoài phòng học, đợi một tiếng đồng hồ ?”
Chu Vân Vân ngây , lập tức rơi  quẫn bách.
Cô  ngây ngốc trừng mắt  Lâm Khê,  hiểu tại  con    là dạng  như ,    dựa  quy luật bình thường mà xử sự.
Cho dù là lúc   ở  toà nhà giảng dạy, cô cũng  hề sợ  khác  cô hùng hổ doạ ,  sợ  khác sẽ sản sinh  ý kiến gì với cô, cô trực tiếp  “hôm qua em và bạn học Chu Vân Vân xảy  một chút bất đồng”, đương nhiên cô còn  “ lẽ   là đến tìm em giải thích”, cô  như  là để  với   bên  đúng chính là cô .
Cô  chắc chắn bản    dám giở thủ đoạn hoặc vạch cô.
Bởi vì cô thực sự sẽ trực tiếp  với giáo viên chủ nhiệm và đám Trịnh Vĩ .
Như  thì bản  cô  tiêu đời .
Trên mặt Chu Vân Vân trắng bệch  tới đỏ, tất cả đều thể hiện  những lời bản   , trái tim cũng đập “bình bịch”.
Lâm Khê  : “Để khiến cho giáo viên và các bạn học cảm thấy  với  là bạn bè ký túc xá tình thâm,  là   với  bao nhiêu? Sau đó    xin  với , chuyện lúc  đều coi như gạt bỏ  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-90-ta-bi-ep-ket-hon/chuong-355.html.]
“Không  tác dụng .”
Lâm Khê  cô ,  từng chữ từng câu: “Đừng giở thêm một chút tâm tư nhỏ, thủ đoạn nhỏ  với  thêm một  nào nữa,   chút tác dụng nào . Chuyện lúc   xảy  thì chính là xảy  , càng gạt bỏ thì cũng   khả năng gạt bỏ , mặc kệ là   xin    xin , mối quan hệ giữa chúng  cũng sẽ  bao giờ  lên.”
“ mà lúc đó   dùng nước hất   , cũng  đáp trả  ,  nên chuyện đó chỉ cần   gây sự nữa thì  coi như lướt qua ,  cũng  cần  lo lắng    sẽ đối đầu với  như nào. Bởi vì    tiểu nhân ở  lưng  khác giở thủ đoạn, ở trường học và ký túc xá  như nào thì cứ như thế.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“ mà nếu như   bắt đầu động tâm tư nhỏ  thủ đoạn nhỏ của .  nhất định sẽ  bận tâm đến thể diện gì,  chịu để yên, nhân nhượng cho  để khỏi phiền gì .”
“Chắc hẳn là   rõ ràng, lúc nãy nếu như  tỏ  ngây thơ hơn một chút,  lập tức  vấn đề là do ,  cũng sẽ  chút giấu giếm gì mà tuyên truyền với   tất cả những lời những việc mà hôm qua    . Có chút chuyện   thì chính là  ,   chỉ là rơi vài giọt nước mắt, bày vẽ  vài dáng điệu hạ ,   một lời xin  thì chuyện sẽ cho qua. Sau    lời gì,   việc gì nên nghĩ cho kĩ càng hậu quả của nó  hẵng  .”
Trên mặt Chu Vân Vân lúc xanh lúc trắng,    càng thêm nóng lạnh thất thường, tay nắm chặt thành nắm đ.ấ.m nhưng   nhịn  mà run rẩy.
Muốn  gì đó, nhưng một câu cũng  thốt  .
Lâm Khê cũng  để ý cô  nữa,  xong   rời .
Vương Nhiên ở bên ngoài đợi cô.
Khoảng cách cách  xa, địa điểm  trống trải, đương nhiên Vương Nhiên cũng  thấy cuộc đối thoại của hai  họ.
Cô   với Lâm Khê: “Buổi tối hôm qua   cũng  xin  với tớ, lúc đó   biểu diễn  sinh động, mới ban đầu tớ còn cảm thấy hợp lý,  đó      xin  nhận sai, tớ cũng  trụ nổi nữa. Bây giờ nghĩ , chắc hẳn  giống  như , trực tiếp bày tỏ rõ ràng lập trường, nếu    đều sẽ  phiền phức.”